“Mộc
Duệ Thần”
“Anh ở
đây”
Ngải Ái
nhìn mười ngón tay đan vào nhau của cả hai, nghiêm túc nói. “Anh yên tâm, tôi
sẽ chịu trách nhiệm”.
Anh
nhíu mày:
“Mong
rằng em sẽ không nuốt lời”.
Chun
mũi, cô rút tay về, vươn tay ra ngăn Mộc Duệ Thần đang muốn hôn má mình.
“Chỉ
cần anh hứa từ nay về sau không được vướng vào xì căng đan tình ái với những cô
gái khác, hứa là không được bắt nạt tôi, không được áp bức tôi, không được ra
lệnh cho tôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình”.
“Anh sẽ
suy nghĩ”.
“Anh!”.
Tức thật! Xem ra Tổng giám đốc Mộc khó mà bỏ được cái thói trăng hoa bay bướm.
“Ngoài
điều thứ nhất ra, những điều con lại anh sẽ suy nghĩ”. Anh cười hì. “Bắt nạt em
một chút, áp bức em một chút, ra lệnh cho em một chút, đều được chứ?”
“Không
được”. Ngải Ái. “Nếu anh lại bắt nạt tôi tôi sẽ không chơi với anh nữa”.
“Không
được nói không trước mặt anh”.
Bản
tính khó mà đổi được, cắn cắn một bên má đỏ lựng của cô.
“Bé
con, em làm quen đi, đây là cách em cưng chiều em”.
Thằng
nhóc chết tiệc này! Không coi ai ra gì!
Ngải Ái
trừng mắt, đẩy anh ra, ngồi dậy:
“Tôi
chưa đồng ý đâu đấy”.
Nói
xong, quơ áo sơ mi của Mộc Duệ Thần mặc vào người, nhảy xuống giường, không hề
ngoảnh đầu lại đi tới phòng tắm. Hiện giờ có lẽ cô nên suy nghĩ phải chia tay
thế nào với Bắc Hàn.
Mộc Duệ
Thần không nói gì nữa chỉ nhìn theo rồi cười.
Khi
thấy Ngải Ái vào trong phòng tắm, trong đó có tiếng nước chảy, Mộc Duệ Thần mới
cầm điện thoại lên thấy có vô số cuộc gọi nhỡ của Mộc Giản.
Nhấn
nút gọi lại, nghe giọng nói gấp gáp của Mộc Giản:
“Cậu
chủ, máy bay đã sẵn sàng, chủ tịch đang đợi cậu chủ để bàn về việc đính hô, cậu
chủ vẫn còn ở khách sạn sao? Nếu muộn hơn e rằng sẽ không kịp”.
“Một
lát nữa, tôi sẽ đến”
Cúp
điện thoại, Mộc Duệ Thần mặc quần áo chỉnh tề, nhìn dáng người ẩn hiện trong
phòng tắm, mắt tối sầm lại sau đó cất bước đi ra khỏi phòng.
Lúc
quay lại, đã là ba ngày sau.
Anh cần
phải giải quyết xong mọi việc. Hơn nữa, nhất định phải thành công.
Bởi vì
có bé con đang đợi anh ở đây.
Bé con,
anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa, ngoan ngoãn chờ anh quay lại và
cưới em.
*****************
Vừa sấy
tóc vừa ra khỏi phòng tắm, Ngải Ái mặc chiếc áo tắm của Mộc Duệ Thần rộng phùng
phình đứng nhìn căn phòng rộng lớn.
“Mộc
Duệ Thần?”. Cô gọi. “Anh đâu rồi?”
Không
có tiếng trả lời, anh đã bỏ đi.
Ngải Ái
đi tới giường thấy có một tờ giấy đặt trên đầu giường, không viết nhiều chỉ vỏn
vẹn có mấy chữ.
Nét chữ
mạnh mẽ giống như tính cách của anh bá đạo và ngang tàng. Đây là lần đầu tiên
cô nhìn thấy chữ viết của Mộc Duệ Tahafn nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
“Năm
ngày nữa gặp lại, chờ anh”.
Cô nghĩ
ngợi, rồi nhét vào trong túi xách. Sau khi dọn dẹp mọi thứ, nhìn thấy trên đầu
giường có một bộ quần áo của nữ, liền mặc vào rồi đi ra khỏi khách sạn.
Ra khỏi
đó, ngồi vào trong xe taxi, đầu tiên cô muốn gọi điện hỏi Mạnh Á Xuyên về
chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng không ngoài dự đoán anh đã tắt máy, gọi tới
phòng nhận sự ở công ty người ta thông báo anh đã xin nghỉ việc khiến Ngải Ái
giật mình.
Điện
thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của Bắc Hàn nhưng Ngải Ái chưa muốn nói chuyện với
anh, liền tắt máy rồi dựa người vào ghế.
Khoảng
nửa tiếng sau, đến nhà trọ, bước xuống xe, Ngải Ái rảo bước về phía trước mới
nhìn thấy trong lối rẽ nụ cười quen thuộc nhất cuộc đời cô – và cũng là người
mà cô không muốn gặp nhất vào lúc này.
Những
lọn tóc mềm mại bay trong gió, phủ đôi mắt hiền hòa, thân hình cao lớn đứng
trước cô. Bắc Hàn mặc một bộ quần áo vải bông, cả người tản mác ra mùi hương
khiến người khác thấy thoải mái, trên môi nở nụ cười dịu dàng không bao giờ
thay đổi.
“Cô
bé”. Anh gọi, giang hai tay ra. “Anh đã về rồi”.
Bước
chân của Ngải Ái khựng lại, đứng chôn chân tại chỗ.
“Bắc
Hàn”
“Em sợ
hả?”. Bắc Hàn áy náy. “Anh đã gọi điện thoại cho em nhưng hình như em rất bận,
không nghe…”
“Không,
không có”. Ngải Ái lắc đầu, kinh ngạc đứng tại chỗ. “Anh, em…”
Cô đang
không biết nên nói thế nào để Bắc hàn không bị tổn thương nhưng không ngờ lại
nhanh như vậy, quá đột ngột.
“Sao
anh… lại về đột ngột?”. Cô cười.
“Do anh
quá nhớ em” Giọng nói của anh như gió xuân tháng ba, từng đợt thổi vào trong
lòng Ngải Ái khiến những lời cô định nói trở nên vô cùng khó khăn.
“Lần
này trở về, anh sẽ không đi đâu nữa”. Anh kéo vai Ngải Ái. “Cô bé, em không vui
à?”
“Em…”.
Ngải Ái cúi đầu xuống. Bắc Hàn nhìn bàn tay trắng mịn của cô, nắm nhẹ rồi cầm
lên:
“Sao em
không đeo nhẫn đính hôn của bọn mình? Nhưng không sao, anh có bất ngờ lớn dành
cho em…”
“Bắc
Hàn… Em có chuyện muốn nói với anh… “Cô nhẹ nhàng rút tay lại, kiên quyết.
“Trùng
hợp thật, anh cũng có chuyện muốn nói với em”
Bắc Hàn
đứng trước mặt cô, cười rạng rỡ. “Lúc đầu định từ từ mới đưa để khiến em bất
ngờ nhưng giờ anh sẽ nói cho em biết”.
Anh
không cho cô nói gì, lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn khảm đá quý đưa lên
trước mặt cô, hạnh phúc nói. “Cha đã đồng ý cuộc hôn nhân của chúng mình”.