“Đây
là”
Ngải Ái
nhìn chiếc nhẫn đá quý có màu xanh như đại dương, ngập ngừng không dám cầm.
“Đây là bảo hộ thạch thấm lam quý gia của Bắc gia mà anh nói…”
“Đúng
thế”
Bắc Hàn
thấy cô không nhận, kinh ngạc hếch mày lên, thấp giọng nói:
“Cô bé,
em không vui sao?”
“Bắc
Hàn, em không thể nhận”.
Ngải Ái
đẩy tay anh ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đầy mong chờ của Bắc Hàn.
“Em…
đã…”
Lời cô
bị nụ hôn của anh chặn lại ngay sau đó. Anh đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô,
ngăn cản mọi lời cô định nói.
Nụ hôn
dịu dàng, Ngải Ái có thể nghe được tiếng trái tim anh đập loạn xạ. Cô biết anh
đang rất mong chờ và vui vẻ vì người cha nghiêm khắc mà anh mất nhiều thời gian
mới thuyết phục được cho nên anh đã không kiềm chế được mà hôn cô.
Hai tay
Ngải Ái chắn giữa hai người, nhăn trán khi anh muốn hôn sâu nhẹ nhàng đẩy ra.
“Bắc
Hàn, em xin lỗi”.
Cô ôm
đầu không dám nhìn thẳng vào anh. “Anh đối xử rất tốt với em… Nhưng, em không
thể lấy anh”.
Bắc Hàn
nhìn Ngải Ái cứ cúi đầu xuống, trong mắt không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như
anh đã sớm biết điều này, nhếch môi cười lạnh lẽo.
“Cô bé,
đừng đùa nữa”. Anh cười. “Em đã nhận lời cầu hôn của anh, không được đổi ý”.
“Đúng,
em đã nhận lời cầu hôn của anh”. Ngải Ái nắm chặt hai tay lắp bắp. “Nhưng đó là
khi em chưa gặp anh ấy… Giờ em nhận ra người em yêu không phải anh”.
“Tiểu
Ái, em đang đùa đúng không?”
Bắc Hàn
đưa tay nâng cằm Ngải Ái lên để cô nhìn thẳng vào anh, thấp giọng nói:
“Đừng
từ chối anh thẳng thừng, em đang lo lắng chuyện gì?”
“Em xin
lỗi, em nhận ra người em yêu là…”
Chợt cô
thấy… mệt mỏi hết sức, hai mắt ríp cả lại… Ngải Ái nhíu mày lắc đầu, đầu
óc choáng váng, hai mắt hoa lên, cô nhìn thấy trước mắt như bầu trời nhập vào
đại dương, cảm thấy khó thở… Bị gông cùm vào trong màu xanh đó…
“Sao
em…”
Cô thì
thầm, vừa nhấc chân lên, cả người mềm nhũn, lảo đảo vài cái, cuối cùng mắt nhắm
nghiền ngã ập vào trong lòng Bắc Hàn, ngủ thiếp đi.
Bắc Hàn
dễ dàng ôm được cô, miệng cười khẽ, giọng nói nghe qua có vẻ khá cưng nựng, và
thở dài bất đắc dĩ:
“Cô bé
này, tại sao lại không chịu nghe lời”.
Nói
xong, anh cúi người hôn trán cô.
Em phải
ở cạnh anh, cô bé.
********************
Trong
quán rượu tối tắm, ánh đèn leo lét không nhìn rõ mọi thứ. Trước cửa có một
chàng trai cao gầy mặc đồ đen gắt gỏng nhìn quanh quán rượu. Thanh Dạ dễ dàng
tìm được người đàn ông hai tay ôm gái.
Râu ria
xồm xoàm, chiếc áo đỏ bị đàn bà cởi toạt ra, môi nhận ly rượu họ rót cho.
Thanh
Dạ bước đi thật nhanh tới trước mặt anh, ném một đống đồng tiền lên bàn, nhìn
đám đàn bà ra lệnh. “Cầm lấy mà chia nhau, giờ các cô đi được rồi”.
Các cô
gái cầm tiền rồi bỏ đi, Thanh Dạ ngồi xuống ghế bên cạnh người đàn ông, nhíu
mày:
“Mộc
Dịch Triệt…”
Mộc
Dịch Triệt đã ngồi đờ đẫn trong quán rượu này hai ngày hai đêm, nửa say nửa
tỉnh, mở đôi mắt lờ đờ, khàn khàn giọng trả lời một cách sexy:
“Mày
đuổi các cô gái của tao đi đâu rồi? Mày là ai?”.
Mộc
Dịch Triệt cúi xuống ghé sát vào Thanh Dạ, giọng không vui. “Để tao nhìn kỹ mày
là thằng nào dám liều mạng tới làm phiền tao”.
“Hôi
chết mất! Nồng nặc mùi rượu. Cút, tránh xa tôi ra”.
Thanh
Dạ quát nhưng không né ra, mày nhíu chặt lại, lẳng lặng phun ra một câu. “Mị,
giờ anh đúng là một “phế vật” rồi đấy”. [Ai thay giùm mình cái từ phế vật nhé].
Mộc
Dịch Triệt cười, không nói gì tiếp tục rót rượu.
“Hãy đi
theo tôi!”
Mộc
Dịch triệt hờ hững uống rượu.
“Chủ
nhân của chúng tôi muốn gặp anh”. Thanh Dạ nhắc lại một lần nữa, bất mãn nhìn
tên lôi thôi Mộc Dịch Triệt, hừ lạnh. “Năm đó, một mình anh chống chọi với
những người trong tổ chức của Yamaguchi khiến bọn họ không chết thì cũng bị tàn
phế. Tôi đoán đều có nguyên nhân. Cho dù làm thế cũng không có nghĩa là anh đã
thoát được ra khỏi tổ chức, đó không phải tác phong của anh”.
Tay
chợt khựng lại, Mộc Dịch Triệt quay sang:
“Thanh
Dạ, nước sống không phạm nước giết. Cô đến đây có mục đích gì?”
Tốt,
cuối cùng cũng trả lời. Thanh Dạ cười tự tin:
“Thiếu
gia của chúng tôi cho mời anh”.
“Kẻ nào
muốn gặp tôi kêu hắn tới đây”.
Uống ực
ly rượu, Mộc Duệ Thần mở chiếc cúc áo thứ ba, thở ra mùi rượu:
“Chẳng
lẽ anh không muốn biết người năm đó đã bắn tin cho Yamaguchi là ai?”. Thanh Dạ
đứng dậy, không muốn dựa quá gần vào Mộc Dịch Triệt. “Bị cướp khỏi tay người
con gái anh yêu, lại còn làm cho cô ấy mất hết trí nhớ. Nếu muốn biết thì anh
hãy đi theo tôi”.
Nói xong,
đứng dậy, quay người bỏ đi.
Thanh
Dạ tin chắc rằng Mộc Dịch Triệt nhất định sẽ đi theo cô. Nhưng khi ra đến cửa
quán rượu, quay đầu lại không ngửi thấy mùi rượu, sau lưng cũng không có ai,
hơn nữa chỗ vừa nãy Mộc Dịch Triệt ngồi cũng trống không.