Nắng
đầu hạ yếu ớt. Những đám mây xám xịt khiến bầu trở trở âm u. Mùi đất bốc lên,
báo hiệu trời sắp mưa.
Tâm
trạng của Ngải Ái cũng u ám như bầu trời lúc này.
Cô
ngoảnh mặt nhìn dãy hành lang lúc này chuyên viên của Cục dân sự đến đưa một
đống các giấy tờ chứng minh quyền nhận nuôi Mộc Duệ Thần.
Lê từng
bước chân nặng trịch, đầu óc cô để tận đẩu tận đâu.
“Bác
sĩ, đây ạ…”.
Ngải Ái
lo lắng đưa các giấy tờ cho bác sĩ, nói:
“Người
nhà đi du lịch cả rồi ạ, nên cháu có các giấy tờ của mẹ cậu ấy đây ạ. Cô ấy rất
mong con trai sẽ được phẫu thuật sớm…”
Bác sĩ
kiểm tra các giấy tờ cô đưa rồi gọi điện xác nhận lâu lắc.
“Tốt.
Bệnh nhân tối nay sẽ được nhập viện, ngay ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật”.
Được
bác sĩ đồng ý, mặt Ngải Ái càng tái đi.
Cuối
cùng cũng qua rồi.
Ngay cả
chuyên viên kia cũng được các nhân viên bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.
Có thể
nói những giấy tờ này không thể là giả được.
Người
giám hộ!
Từ nay
trở đi cô là người giám hộ của thằng nhóc đầu gấu đó sao?
***********
“Thật
ra em là ai?”
Đứng
trong phòng bệnh lâu thật lâu, Ngải Ái mới lên tiếng hỏi Mộc Duệ Thần đang nằm
trên giường ung dung đọc sách:
“Sao em
lại xuất hiện trước nhà chị? Ai đã làm những giấy tờ xác nhận kia? Người giám
hộ là thế nào? Tại sao lại chỉ đích danh chị làm người giám hộ của em?”.
“Chẳng
phải đã nói rồi à?”. Mộc Duệ Thần ngừng lật sách, quay sang liếc mắt nhìn cô.
“Tên tôi là Mộc Duệ Thần. Có ba chữ mà cũng không nhớ được. Đồ ngốc!”.
Thằng
nhóc kiêu ngạo này.