“Được
thôi! Chị nhớ rồi. Lần này chắc chắn chị sẽ nhớ”. Ngải Ái hít vào thở sâu. “Em
vẫn chưa trả lời những câu hỏi của chị. Mộc – Duệ – Thần”.
Bầu
không khí yên tĩnh chợt bao trùm trong căn phòng.
Tiếng
lật sách xoạt xoạt vang lên. Ngải Ái như muốn phát điên.
Không
ai nói tiếng nào.
Cô bị
thằng nhóc này lơ đẹp.
“Ê!”.
Ngải Ái cầm giấy xác nhận đề tên Mộc Duệ Thần lên. “Em có thể giải thích cho
chị biết tại sao chị lại trở thành người giám hộ của em không?”.
Haizz.
Tiếng thở dài phát ra từ miệng thằng nhóc đang nằm trên giường bệnh.
“Ồn ào
quá!”. Cậu bỏ cuốn sách qua một bên. “Được thôi. Tôi sẽ nói cho chị biết…”.
Ngải Ái
vểnh tai lên chờ câu trả lời.
Mấy
giây sau đó chỉ có tiếng đồng hồ đeo tay của cô tít tắt tít tắt. Một
giây, hai giây, ba giây, năm giây, tám giây…Rồi một phút trôi qua.
Đến lúc
Ngải Ái ngẩng đầu nhìn thằng nhóc…
Sặc.
Thằng nhóc đang ngủ.
Ngải Ái
không biết nên diễn tả cảm giác của cô lúc này. Cô phi tới giường, hết gọi,
đụng, nhéo, lay, áp dụng đủ mọi cách mà thằng nhóc vẫn không tỉnh ngủ.
Lúc cô
kéo chăn ra, định đập thằng nhóc mấy cái, cô lại ngừng tay.
“Do em
bị thương nặng…”. Ngải Ái rút tay lại, quẹt mũi một cái, cong môi nói. “Nên chị
tha cho đấy…”.
Cô thở
dài, ngồi xuống ghế đối diện, bóp trán nhớ lại chuyện kinh hoàng này.
“Rơi
vào sao Hồng Loan, nguyệt lão xe duyên, hoa đào nở, …”
Tất cả
đều tại cái miệng xúi quẩy của Thang Thang. Nào là cô có khả năng gặp zai, đây
mà gọi là đào hoa cơ á, có mà gặp ác mộng thì có.
Cô nhìn
Mộc Duệ Thần. Thằng nhóc nằm ngủ trên chiếc giường chăn gối màu trắng với vẻ
mặt kiên cường và khóe miệng hơi mở ra. Có lẽ cậu nhóc mệt mỏi lắm.
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần rất khác biệt. Sắc bén.
Khi bị
thằng nhóc này nhìn chăm chằm, tuy nó chỉ mới 13 tuổi nhưng ánh mắt như có lửa
như muốn thiêu cháy người đối diện.
Giờ
thằng nhóc nhắm mắt ngủ nên nhìn khá đẹp trai, dễ thương.
Một lúc
sau, chiếc chăn màu trắng khẽ rục rịch, Mộc Duệ Thần từ từ mở mắt ra. Cậu vươn
vai rồi đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn thằng vào Ngải Ái, ngay tức khắc ánh mắt sắc
bén như trước.
“Chị
còn ở đây làm gì?”
“Chị
phải đi hả?”. Ngải Ái bực mình. Đáng lẽ ra cô không nên giúp nó rồi ngồi đây để
giờ nó chẳng coi cô ra gì. Tức thật đấy.