Mắt Mộc
Duệ Thần lạnh băng lướt qua người Ngải Ái, sau đó gạt chăn qua một bên. Cậu ung
dung đi tới bàn, cầm tập giấy tờ Ngải Ái để trên bàn, lật soàn soạt.
Nhìn
chằm chằm vào tập giấy tờ, lông mày cậu cau lại. Bỏ tập giấy xuống, cậu khoanh
tay nhìn Ngải Ái cười gằn.
“Không
có nguyên nhân gì ở đây. Chỉ sợ vi phạm pháp luật”.
“Vi
phạm pháp luật là sao?”. Ngải Ái hoảng hốt.
“Người
được giám hộ có quyền đổi người giám hộ. Người giám hộ phải chấp hành mọi điều
khoản theo quy định của pháp luật, nếu không sẽ bị xử phạt”.
Ngải Ái
nhảy bật khỏi ghế như lò xò, chạy tới lấy xấp giấy tờ lật lật một hồi, mở to
mắt nhìn mấy hàng chữ dày đặc.
“Mấy
điều khoản này không công bằng với chị”. Ngải Ái quát lớn. “Này, em phải giải
thích cho chị hai đây biết vì sao lại thế này chứ?”
“Chị
hai à?”. Mộc Duệ Thần mấp máy môi nhìn cô, vẻ mặt có chút không được tự nhiên
cho lắm.
Ngải Ái
cúi đầu, choáng váng dựa vào cạnh bàn.
Giấy
xác nhận ghi rõ: Cô là mẹ nuôi.
Hồi bé,
ba mẹ thường nói ở hiền gặp lành. Giờ thì Ngải Ái biết gặp lành ấy là như thế
nào rồi.
Người
tốt lấy thân giúp người thì người được giúp cũng lấy thân hậu tạ.
Và bây
giờ cô bỗng dưng có một cậu con nuôi từ trên trời rơi xuống.