“Người
được giám hộ có quyền đổi người giám hộ”.
Ngải Ái
đọc lại một câu trong các điều khoản, mắt híp lại. Ngay cả quyền lựa chọn cô
cũng không có, còn thằng nhóc này lại có.
Ngước
đầu nhìn Mộc Duệ Thần, cô nói:
“Ê, em
có ghét chị không?”.
Mộc Duệ
Thần lui lại ngồi xuống giường, cầm quyển sách lên đọc.
Tiếp
tục lải nhải.
“Ê, em
không muốn sống cũng một người không quen không biết đúng không?”
Mộc Duệ
Thần chăm chú đọc sách, mắt chẳng thèm nhìn lên.
“Ê, em
cũng thấy có một mẹ nuôi mười bảy tuổi không hợp lý đúng không nhở?”
Mộc Duệ
Thần lúc này mới ngẩng mặt lên. Mắt thằng nhóc nhìn chăm vào ngực cô.
“Chị mà
mười bảy tuổi à?”
“Thằng
nhóc kia! Nhìn cái gì mà nhìn?”. Ngải Ái giơ hai tay lên che ngực. “Em trẻ con
thì biết cái gì?Do chị dậy thì trễ á. Ơ…”.
Ngải Ái
mở to mắt nhìn hai tay mình bị gạt mạnh xuống, sau đó một bàn tay thon gầy cứ
nhè ngực cô mà bóp.
Hết sờ
bên trái, tới bóp bên phải. Một, hai, ba. Lại còn sờ tới ba lần.
Sờ
xong, thằng nhóc rụt tay lại, cầm sách đọc tiếp. Ánh mắt thản nhiên như không
có chuyện gì.
Đây là
mát xa ngực?
Không,
không phải. Thằng quỷ sứ này dám sàm sỡ cô.
Ngải Ái
sững người mất mấy giây mới nhớ ra mình là người bị hại, giơ tay đập bốp bốp
người ngồi trên giường.
“Thằng
quỷ, đồ khốn, dám sàm sỡ chị”.
“Tôi
chỉ muốn kiểm tra chị chắc chắn khác tôi”. Mộc Duệ Thần giương đôi mắt đen
trong vắt không có nổi một tia xấu xa. “Chị bị sao vậy?”.
Ngải Ái
ngừng đập, trừng mắt nhìn thằng nhóc.
Hai
người mắt đối mắt một lúc thì Mộc Duệ Thần mỏi mắt nên nhìn qua chỗ khác.
Thôi,
cứ coi như nó còn nhỏ, phải dạy dỗ nó vài điều cơ bản về sinh lý.
Tức sôi
gan nhưng cũng đành xẹp lửa giận xuống, cô nhỏ nhẹ nói:
“Sau
này không được như thế. Con trai mà làm như vậy, con gái sẽ giận đấy”.
“Chị
giận à?”
“À,
không. Chị chưa tới mức đó đâu…”
Bộp.
Mộc Duệ
Thần ngáp dài, ngả người xuống giường.
“Ừ! Sau
này tôi không làm vậy nữa đâu”.
Vậy có
ngoan hơn không.
“Vì chị
và tôi chẳng khác nhau mấy. Sờ cái của chị không bằng sợ cái của tôi…”
“Em…
em…”. Ngải Ái tức sôi máu.