Có hành
vi sàm sỡ con gái, chính là thằng nhóc này.
Thích
chọc cho người khác tức sôi máu, cũng chính là nó.
Dê xồm
rõ ràng mà còn độc miệng được, cũng là nó luôn.
Thằng
quỷ sứ trời đánh này, chị đây mà không dạy mày thì chị là con chi chi.
Ngải Ái
tức sôi máu, nổi trận lôi đình.
“Mộc-Duệ-Thần,
thằng quỷ kia, em đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.
“Đằng
nào tôi cũng chẳng thích chị, càng không muốn ở cùng nhà với một cô ngốc như
chị. Vậy mà lại có giấy tờ xác nhận chị là người giám hộ. Hài hết sức!”. Mộc
Duệ Thần quét mắt qua mặt cô. “Hành động cứu tôi là do chị muốn chứ tôi không
hề ép chị. Mấy giấy tờ lãng xẹt kia tôi sẽ xử lý. Tôi không cần chị phải giả mù
sa mưa trước mặt tôi. Chị muốn gì cứ nói, sau đó xin mời chị rời khỏi đây”.
Ánh mắt
sắc bén của thằng nhóc chỉa thẳng vào cô. Giữa cô và cậu ta dường như có một
bức tường vô hình ngăn cách.
Chạy
tông chạy tọt cả ngày, đêm khuya cũng không được yên thân vì phải lo cho nó thế
mà bây giờ cô lại phải nghe những lời lạnh nhạt thế này đây.
Lòng
Ngải Ái chợt lạnh đi.
Cô nhìn
thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Mộc Duệ Thần.
“Mộc
Duệ Thần, em đừng ném lòng tốt của người khác cho chó gặm như vậy. Nếu chị giúp
người khác, có lẽ người ta sẽ không nói năng lạnh nhạt như em đâu. Chị không có
mục đích gì lớn cả. Chị chỉ muốn em đồng ý với chị một chuyện”.
Hóa ra
là cũng có mục đích thật.
Mộc Duệ
Thần quay sang, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
“Nói!”.
“Em là
thằng quỷ sứ vô tâm. Chị chỉ cần hai chữ thôi. Nói ‘cảm ơn’ chị!”. Cô hét lên,
lao tới bóp cổ thằng nhóc.
Dồn sức
vào mười ngón tay, vì vừa gào vừa bóp cổ nên mặt cô đỏ gay, miệng thở hồng hộc,
mắt trừng trừng Mộc Duệ Thần.
Tức
quá. Sự nhẫn nại của cô đã bị thằng nhóc này ép cho nổ tung.
“Ặc…ặc…”
Mộc Duệ
Thần ngồi trên giường thở hộc hơi, mặt đỏ bừng, cắn răng nói:
“Chị đè
lên vết thương của tôi…”
“Nói
cảm ơn chị mau!”. Ngải Ái không quan tâm, khuỷu tay vẫn đè lên ngực Mộc Duệ
Thần, mắt không chớp. “Nói cảm ơn chị đi rồi chị mày sẽ tha cho”.
Mắt Mộc
Duệ Thần tóe lửa:
“Muốn
uy hiếp tôi à?”
“Cậu
thấy rồi đấy thôi”. Ngải Ái cười đắc ý.
Mặt Mộc
Duệ Thần xám ngoét, lại bị cô đè lên vết thương nên không thể nhúc nhích được.
Giằng
co một hồi, cậu hạ giọng nói:
“Tạ!”.
[Có thời gian Bơ sẽ nghiên cứu chữ tạ… dịch thế nào cho hay].
“Hai
chữ cơ mà?”
“Tạ!
Tạ!”. Nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cảm ơn
ai mới được chứ?”. Ngải Ái hơi thả tay ra, cười rõ tươi. “Gọi tên chị đây này”.
Khóe
miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt Mộc Duệ Thần sắc bén như cũ.
Bàn tay
cậu nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô quật ngã xuống giường. Ngải Ái thét lên, chưa
kịp làm gì đã bị Mộc Duệ Thần nằm đè lên trên người.
Sợ quá
nên cô mở to mắt, lắp bắp nói:
“Em…
em…”
“Sợ?”
Mộc Duệ
Thần ghé mặt gần sát, nhìn thẳng vào mặt cô, bên dưới ánh đèn, đôi mắt cậu toát
ra ánh nhìn nồng nàn.
“Có
giỏi thì uy hiếp tôi nữa đi!”