Cuộc
hẹn cuối tuần không thành, Ngải Ái đến trường mặt buồn thiu. Cô không biết phải
đối diện như thế nào với Thang Tiểu Y và Chu Thế Dương.
Cô đạp
xe đạp vào trường, vừa mới khóa xe xong đã nghe tiếng bước chân gấp gáp sau
lưng.
Ngải Ái
quay đầu lại và nhìn thấy Chu Thế Dương.
Cánh
tay cậu ta bị băng bột, mặt sưng vều, miệng cũng sưng tấy lên.
“Lớp
trưởng, cậu sao thế…?”
Cô
cuống quít hỏi.
“Hôm
qua cậu không muốn đến đúng không?”
Chu Thế
Dương cau màu nhìn cô, mặt tối sầm. “Ngải Ái, tôi không ngờ cậu lại là người
như thế!”.
“Tớ…
hôm qua… Do nhà tớ có việc nên…”. Cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt Thế Dương như
thế này. “Không phải tớ không muốn đi mà là tớ không thể đi. Tớ xin lỗi. Xin
lỗi lớp trưởng. Mặt cậu sao thế nào? Cả tay nữa?”.
“Tại
sao ư? Cậu còn có thể hỏi tại sao được ư? Cậu còn đứng đó mà giả bộ ngốc
nghếch, không phải do cậu sao?”. Chu Thế Dương giận dữ quát lớn, đẩy Ngải Ái ra
xa. “Cậu nói với những người đó biết địa điểm gặp mặt. Tôi bị đánh đến ra thế
này là do cậu, do cậu đấy”.
“Cậu
đang nói gì? Lớp trưởng, tớ không hiểu?”
Cô lảo
đảo ra sau, không cẩn thận quơ tay vào lan can chỗ nhà để xe đau thấu xương.
“Đừng
giả bộ. Tôi đưa quà sinh nhật bên trong có viết địa điểm gặp mặt của chúng ta,
chỉ có hai người chúng ta biết. Những người đó đánh cảnh cáo tôi là chủ ý của
cậu. Ngoài cậu ra còn ai khác nữa đây!”
Chu Thế
Dương nổi giận với Ngải Ái, gương mặt tức giận này cô chưa bao giờ nhìn thấy.
“Quà
sinh nhật ư…”. Cô thì thầm, giương đôi mắt mông lung nhìn cậu. “Tớ còn chưa mở
ra mà…”
“Tôi đã
nhìn sai cậu. Tạm biệt. Từ nay về sau đừng chọc tới tôi nữa nếu không chúng ta
sẽ trở thành kẻ thù”.
Chu Thế
Dương nhìn cô khinh bỉ rồi quay người đi. Ngải Ái đứng chôn chân tại chỗ
sững sờ, đầu óc dội lên cả giác buồn bực bỗng chốc ong ong hết cả lên.
Thích
cậu ta cả năm trời, và giờ thì bị cậu ta hiểu lầm, thật hổ thẹn…
Những
lời Chu Thế Dương vừa nói lúc nãy khiến cô không thể nào hiểu được. Lớp trưởng
Chu Thế Dương trước giờ luôn hiền hòa lại có thể nói với cô những lời hằn học
như thế.
Nào là
bị đánh sưng mặt, rồi bị cảnh cáo… Tất cả những chuyện đó cô đều không biết mà…
Ngẩng
đầu, chợt nhận ra trời đổ mưa phùn.
Chỉ có
cô và Chu Thế Dương biết địa điểm hẹn gặp … Cô cắn môi…
Chợt
giật mình một cái, cô dắt xe ra, cấp tốc đạp về nhà như bay.
Cô nhớ
tới một người, một cái tên. Người đó không còn nghi ngờ gì nữa.
Mộc Duệ
Thần! Chắc chắn cậu ta có liên quan tới tất cả những chuyện này.