“Có
chuyện gì?”
Mộc Duệ
Thần ung dung ngồi trên bàn đọc sách, bất thình lình nghe tiếng động thật lớn
mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. “Sao hôm nay chị về sớm vậy?”
Rồi cậu
gập sách, thong thả đi tới cửa đưa khăn bông cho cô:
“Ướt cả
rồi! Vào phòng thay đồ đi!”
Ngải Ái
đứng trước cửa nhà, mưa làm những lọn tóc của cô ướt nước, mặt đỏ lên, tay chân
lạnh lẽo.
“Là cậu
làm có đúng không?”. Cô nhìn chằm chằm vào mặt cậu. “Cậu giữ món quà của tôi
đúng không?”
“Đúng!”
Mộc Duệ
Thần trả lời, thấy cô không có vẻ như là cầm khăn bông liền trùm chiếc khăn lên
đầu cô lau lau, cau mày nói:
“Quần
áo chị cũng ướt. Ai cho chị băng mưa để về?”
“Đưa
đây!”. Ngải Ái chìa tay ra. “Quà sinh nhật của tôi đâu. Trả lại đây. Trả lại
đây cho tôi!”
Chiếc
khăn bông bị rơi xuống đất giữa hai người.
Mộc Duệ
Thần nhìn chiếc khăn, mấp máy môi:
“Chị
còn tưởng nó còn ở đây sao?”
Cậu ta
đã vứt rồi!
Cậu ta
dám vứt đồ của cô!
Cô
ngẩng đầu lên, tức điên quát lớn:
“Cậu
thừa nhận hết cho tôi. Ngày hôm qua cậu cố tình không cho tôi ra ngoài để gọi
người tới đánh lớp trưởng Chu, cậu làm cho cậu ấy hiểu nhầm tôi, không chơi với
tôi nữa! Tất cả đều do một tay cậu dàn dựng phải không?”
“Đúng!”
Cậu
bình tĩnh trả lời, giống như mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.
“Tôi
cứu hai người bị tai nạn kia vì có việc cần họ làm. Đúng là tất cả đều do tôi
làm”.
Tất cả
đều đúng như cậu nghĩ.
Cô nhìn
thẳng vào mặt cậu, đột nhiên mỉm cười:
“Giữ
cậu lại đúng là việc ngu xuẩn nhất”.
Tháo
đôi giày ướt sũng quăng xuống đất, cô bước đi thật nhanh, giẫm cả lên chiếc
khăn bông.
Mộc Duệ
Thần vốn dĩ đang bình tĩnh trong phút chốc tức giận ngay sau đó.
Cậu
vươn tay túm lấy cánh tay cô kéo lại:
“Chị vì
tên kia mới tức giận với tôi?”
“Thả
tôi ra, thả tôi ra!Mộc Duệ Thần, cậu tránh ra cho tôi. Bây giờ tôi không muốn
nhìn thấy mặt cậu nữa. Tôi xin cậu đấy, cậu tránh xa tôi ra!”
Ngải Ái
hét lớn, vung tay cậu ra.
Cánh
tay kia lại như xiềng xích giữ chặt lấy cô, mặc cho cô dồn sức giật mạnh ra…
Cô cắn
răng, giơ tay kia lên dùng hết sức tát vào mặt cậu.
Bốp!
Tiếng
tát tai vang lên thật rõ nét!
Ngải Ái
đứng bất động, nhìn bàn tay đang giơ ra giữa không trung. Run rẩy!
Cậu ta…
không né!
“Ngải
Ái, chị được lắm!”
Cậu
nhìn cô, ánh mắt như muốn lao vào xé xác cô.
“Tốt!
Tôi sẽ đi cho chị hả dạ!”. Cậu cười một cách tàn nhẫn. “Ngay lúc này tôi sẽ đi
tìm thằng đó, giết hắn, chặt hắn… Ra sao thì ra. Tôi chỉ muốn hắn biến mất”.
Ngải Ái
đờ người vội túm chặt lấy tay cậu:
“Đừng…
đừng!”
Lời của
một thằng nhóc có thể tin được chứ?
Nhưng
đây là lời Mộc Duệ Thần nói ra, cô không thể không tin, hơn nữa còn tin tới mức
sợ rung người.
Cậu ta
giống như một ác quỷ, mặt lạnh lẽo, đáng sợ!
“Đây là
lựa chọn của chị, đừng hận tôi!”
Rầm!
Tiếng
động lớn vang lên. Cậu ta đóng sầm cửa lại.
Bóng
cậu ta biến mất ngoài màn mưa.