Lòng
Ngải Ái như bị búa tạ đập vào đau điếng, tim nhảy lên nhảy xuống không thôi,
nhìn ánh mắt của Mộc Duệ Thần hiển nhiên không thể tha thứ.
Cô chưa
bao giờ nhìn thấy ánh mắt tức giận đến thế của Mộc Duệ Thần, như mắt của con sư
tử muốn cắn nát xé xác con mồi ra hàng trăm mảnh, ánh mắt khiến người khác phải
run sợ.
Cô đẩy
cửa, lao ra ngoài màn mưa chạy đuổi theo hướng Mộc Duệ Thần:
“Mộc-Duệ-Thần!
Mộc-Duệ-Thần!”
Sương
mù che khuất tầm nhìn của cô, màn mưa phớt qua gương mặt cô lạnh toát. Cô cố
gắng hết sức chạy theo bóng dáng Mộc Duệ Thần ở phía trước trên con đường vắng.
“Mộc
Duệ Thần, đừng đi nữa. Dừng lại đi! Dừng lại đi!”
“Mộc
Duệ Thần, đừng đi nữa mà. Cậu dừng lại được không?”
“Chuyện
món quà tôi không mắng cậu nữa. Tôi hứa với cậu sẽ không bao giờ nhắc tới lớp
trưởng Chu nữa…”
“Tôi
xin cậu đấy. Cậu dừng lại… Đừng gây thương tích cho người khác nữa…”
“Mộc
Duệ Thần, Mộc Duệ Thần…”
Cô gọi
khản tiếng giữa màn mưa rồi tuyệt vọng ngã xuống đất.
“Mộc
Duệ Thần…”
“Đừng
để… tôi phải hận cậu!”
Dáng
người đang đi nhanh phía trước chợt dừng lại, quay người.
Ngải Ái
ngẩng đầu nhìn cậu ta không đi nữa, mỉm cười:
“Tôi
biết, cậu nhất định sẽ dừng lại…”
Gương
mặt thằng nhóc xuất hiện tia hoảng hốt, vội đi nhanh tới chỗ cô, cúi đầu nhìn
nhưng không hề muốn giúp cô đứng dậy, mày cau lại, tức giận nói:
“Chết
tiệt! Ai nói chị chạy theo tôi làm gì?”
“Tôi
đuổi theo vì muốn cậu dừng lại!”
Khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô từ từ ngẩng lên, nước mưa đọng trên khóe mắt từ từ rơi
xuống, Ngải Ái đưa tay vuốt lấy, cười nhẹ:
“Nếu
lần nào con cũng nghe lời mẹ như thế thì tốt biết bao…”
Mộc Duệ
Thần cúi người, ôm Ngải Ái bị ngã dưới đất, cảm giác hơi đau lòng:
“Lại
còn không mang giày vào,… coi chừng tôi…”
Cậu còn
chưa nói xong đã ngẩn người ra…Bởi vì cánh tay Ngải Ái đã vòng qua cổ cậu, áp
hai má vào ngực cậu. Cô đưa mắt nhìn cậu thủ thỉ:
“Rất
xin lỗi… Tôi sai rồi… Đừng phạt tôi nhé…”
Mộc Duệ
Thần mấp máy môi, bế cô lên đi về phía trước.
Tất cả
những giận dữ, trách móc đều bị chôn vùi trong mưa… Một câu cũng không nói…