“Vì hắn
chị mới nghe lời tôi phải không?”
Mộc Duệ
Thần bế cô đi tới một cây cổ thụ, đặt cô xuống chiếc ghế dài rồi ngồi xuống bên
cạnh.
Cậu
lẳng lặng hỏi, không nhìn cô. Ngải Ái có cảm giác như cậu ta đang cố kìm nén
giận dữ đang bùng phát trong người.
“Lúc
cậu muốn đi gây thương tích cho cậu ấy, cậu có nghĩ rằng cậu sẽ làm tổn thương
tôi không, tổn thương sâu sắc”.Ngải Ái tựa lưng vào ghế, trả lời câu hỏi của
cậu ta.
“Đúng
thế thật!”
Cậu
quay mặt, tránh ánh mắt chăm chú của Ngải Ái:
“Chị
thích tên đó!”
Cơn gió
lạnh thổi thốc qua, những tán lá xanh ngắt xào xạt, mưa càng lúc càng nhẹ hạt
cuối cùng chuyển thành mưa phùn, vấn vương trên những bụi cây.
Ngải Ái
không nói gì, cậu cũng không lên tiếng, cứ ngồi mãi dưới tán cây.
Cho đến
khi trời tạnh mưa. Sau cơn mưa, trời sáng bừng. Những đám mây màu trắng ngà
lững thững trôi trên bầu trời xanh, ánh mặt trời rọi qua kẽ lá chiếu thẳng vào
tóc Mộc Duệ Thần, trên vai và trên bàn tay đang nắm chặt.
Ngải Ái
đặt đôi chân trần xuống đất.
“Mộc
Duệ Thần!”
“Ừ”.
Cậu thờ ơ trả lời, mắt nhìn sang nơi khác.
Một bàn
tay trắng mịn giơ ra trước mặt cậu.
“Chúng
ta về nhà thôi!”
Mộc Duệ
Thần đứng dậy, yên lặng nhìn cô.
Cô
ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mặt trời không còn chói chang nữa.
Cậu
đứng đó che cho cô ánh nắng gay gắt, phủ bóng mát bao quanh cô.
“Cậu…
cậu cao thế!”. Mắt cô lấp lánh. “Mới có bao lâu đâu mà sao cậu cao hơn tôi
rồi?”
Khóe
miệng Mộc Duệ Thần khẽ nhếch lên, dang tay ra:
“Bé
con, lại đây, tôi bế”.
“Lại bế
à?”
“Chị
chân trần chạy trên đất không thấy xấu hổ à?”
“A…
do…”
Cơ thể
bỗng bị nhấc bổng lên, Ngải Ái giống như con gà con, bị Mộc Duệ Thần xốc lên
vai. Không quan tâm đến những người đi đường đang nhìn vào cả hai, cậu nhếch
môi cười, chậm rãi đi về phía trước.