“Cậu
vác tôi như thế này tôi càng xấu hổ!”
“Ngoan
nào, nghe lời mẹ, thả mẹ xuống”
“Mộc
Tiểu Thần, Tiểu Mộc Mộc, Duệ Thần, A Mộc,… Nghe mẹ nói… Cậu xem, mọi người đều
đang nhìn chúng ta kìa”.
“Đồ vô
tâm! Cậu có biết hai chữ vô tâm viết thế nào không hả?”
Nói thế
nào cũng không ăn thua, Ngải Ái chun mũi.
“Để
xem, sau này lớn lên cậu sẽ không có nổi bạn gái đâu…”
Mộc Duệ
Thần dừng lại, liếc mắt nhìn cô:
“Tôi có
người con gái của tôi rồi. Chị không cần phải lo”
“Ai cơ?
Ai xui xẻo vậy? Ai lại đồng ý làm người con gái… Á”
Bốp.
Mộc Duệ Thần không nể tình đánh một cái vào mông cô.
Cô đau
quá la lên, ngửa mặt lên trời. Thói đời sao có thể thay đổi được cơ chứ. Con
lại có thể đánh vào mông mẹ.
…
Đi vào
nhà, Ngải Ái bị cậu ném xuống giường. Cô đau quá hét lên, vừa xoa mông vừa
không ngừng nguyền rủa Mộc Duệ Thần:
“Thằng
nhóc này, tại sao cậu càng lúc càng quá đáng thế hả. Thù này nhất định tôi sẽ
trả…”
“Chị sẽ
trả bằng cách nào?”
Mộc Duệ
Thần cởi áo khoác ra, ném qua một bên, nhìn cô cười tươi:
“Chỉ
cần chị có khả năng đó, tôi sẽ chờ chị”.
“Hừ!”
Một
tiếng hừ lạnh vang lên, cô ngồi trên đầu giường nhìn Mộc Duệ Thần rầu rĩ không
nói nên lời.
Cậu
cũng không để ý tới cô, tự tay cởi thắt lưng, thản nhiên coi cô như người vô
hình, trong chốc lát đã cởi sạch quần áo chỉ còn độc chiếc quần lót trên người.
Hai tay
cậu đặt bên hông đang định cởi nốt ra thì Ngải Ái lúc này mới bừng tỉnh, nhìn
cậu hét toáng lên:
“Này,
này! Cậu cởi sạch ra làm gì. Cậu không thấy tôi đang ngồi đây à? Để tôi ra
ngoài kia rồi cậu cởi sao cởi? Nhé!”
“Thay
quần áo thôi mà!”. Đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô. “Chị cũng nói trên người
tôi chị nhìn không sót một chỗ còn gì. Sao lại ngượng?”
“Ai
ngượng đâu!”
Ngải Ái
gào lên, mặt đỏ bừng như gấc.
“Cậu
cởi…cởi đi. Tôi là mẹ cậu, dĩ nhiên tôi sẽ không ngượng. Tôi ngồi đây không đi
đâu nữa”.