Mộc
Dịch Triệt đi ngay theo sau Ngải Ái.
“Em
yêu, anh đặt cơm chỗ ông chủ rồi, em cần gì phải nấu mấy món khó nuốt chi cho
cực…”
“Mộc
Dịch Triệt, anh im miệng giùm tôi đi”.
Ngải Ái
quay lại hét toáng lên, chỉ sợ giận quá không khống chế được bản thân, ném cái
mâm vào gương mặt đẹp trai của anh ta.
Mộc
Dịch Triệt lại bốc đồ ăn cho vào miệng, vừa nhai vừa lắc đầu:
“Chậc
chậc, khó nuốt quá, khó nuốt quá…”
Không
thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa.
Ngải Ái
giơ cái mâm lên, nhắm thẳng vào mặt anh mà ném…
Chiếc mâm
sắp bị ném vào anh thì nhanh như chớp được Mộc Dịch Triệt chụp được.
Nhìn vẻ
mặt giận dữ của cô, Mộc Dịch Triệt nhún vai, đặt mâm xuống bàn rồi ngồi xuống.
Anh uất
ức nói:
“Tự
nhiên lại nổi cáu?”
Ngải Ái
thở mạnh:
“Anh
coi thường người lao động, lại còn giễu cợt, anh muốn vậy lắm hả”.
“Nói
thật cho em biết, ngoài việc phải nhìn thấy em đau khổ, rồi khóc… Anh rất muốn
làm thế….”
Cô cúi
đầu xuống, cắn môi:
“Tôi
cũng không muốn như thế… Nhưng… Hiện giờ… tôi vẫn còn yêu anh ấy”.
Mộc
Dịch Triệt nhìn cô một lúc lâu.
Rồi anh
cầm đũa lên, ăn những món ăn cô nấu.
Nghe cô
nói yêu người khác, trái tim anh cứ như bị đâm cho một nhát.
“Anh
muốn nói với em rằng…”. Anh bật cười. “Cho dù có khó nuốt đến thế nào thì anh
vẫn sẽ ăn hết”.
Ngải Ái
ngẩng đầu lên, thấy lạ.
“Mộc
Dịch Triệt?”
“Anh
đây nè”. Mộc Dịch Triệt nhìn thấy đôi mắt ngờ vực của cô, giải thích. “Đừng
hiểu nhầm, anh nói như vậy do anh đói quá thôi”.
Cô thở
ra, trái tim nhẹ nhõm.
Mộc
Dịch Triệt vốn đào hoa lãng tử, anh chàng chỉ có cảm tình nhất thời với cô
thôi, rồi cũng thấy chán cho mà xem.
Cô tin
chắc như thế… Nhất là, cô không muốn thay đổi cảm giác của cô lúc này…
Cứ như
thế này với Mộc Dịch Triệt là tốt rồi.
***
“Kết
nối với tổng công ty, đường truyền Internet không có vấn đề gì, không thể bắt
được tín hiệu của chiếc thẻ, có lẽ Ngải tiểu thư đã hủy nó… Cả thế giới bao la,
tìm được cô ấy khá khó khăn”.
Mộc
Giản báo cáo, trong lòng có cảm giác lo lắng.
“Cậu
chủ, Ngải tiểu thư đi rồi… Chúng ta vẫn còn người thứ hai có thể sinh con nối
dõi cho Mộc gia. Cậu chủ có nên suy nghĩ việc quan hệ với cô bé đó?”
Mộc Duệ
Thần nhìn màn hình, thông báo mất tín hiệu, không tìm được gì, liền gập máy
tính.
“Chú
giản, chú cũng biết cảm giác bị phản bội chứ?”
Giọng
nói trầm trầm, lạnh lẽo từ người đàn ông có luồng không khí lạnh băng bao
quanh. “Bất kỳ lúc nào… cũng muốn bắt lại và trừng phạt”.
“Cậu
chủ… thế còn Angel tiểu thư?”
“Cứ giữ
lại”. Mộc Duệ Thần đứng dậy. “Trừng phạt luôn là một trong những nguyên tắc của
tôi, không thể phá vỡ quy củ”.
Mộc
Giản thở dài, hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, tiếp lời:
“Vâng
thưa cậu chủ, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm cho được Ngải tiểu thư sau
đó bắt cô ấy về”.
***
Mộc
Dịch Triệt không hề nuốt lời, ăn sạch mâm thức ăn cô nấu. Vì quá no không thể
ăn thêm được đồ ăn mua bên ngoài nên anh đưa hết cho Ngải Ái. Ngải Ái ăn và
thấy đúng là ngon hơn tay nghề của mình nhiều nên yên tâm ăn.
Sau khi
phẫu thuật, cô chưa ăn gì cả và cũng vì quá mệt mỏi, cơ thể cần phải bổ sung
chất dinh dưỡng nên cô ăn cật lực, ăn hết cơm mới no nê thả đũa ra.
Quay
sang nhìn Mộc Dịch Triệt đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.
“Anh
nhìn tôi ăn hả?”. Cô nói. “Chẳng lễ phép chút nào cả”.
Mộc
Dịch Triệt thở dài.
“Nếu là
người khác thì họ đã nói ánh mắt anh nhìn em sâu sắc, đây là biểu hiện của tình
yêu. Em đúng là người đặc biệt”.
Ngải Ái
đứng dậy dọn bát đũa không để ý tới anh.
Mộc
Dịch Triệt nhảy xuống giường, giữ tay cô lại.
“Em
nghỉ đi”. Anh ra lệnh. “Cứ để đó cho anh dọn”.
Khỏi
cần đoán cũng biết cô nhìn anh bằng ánh mắt khiếp đảm và không thể ngờ được.
Không
thích giải thích vòng vo, anh đẩy cô một cái:
“Sao
không đi đi? Hay em muốn anh bế em lên? Chà, chắc em thích anh bế lắm nhỉ?”
“Ai! Ai
muốn anh bế hả?”
Cô gạt
tay anh ra, thong thả đi tới giường, cởi giày.
Trong
phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, Ngải Ái thật sự không thể nào tưởng tượng
được rằng Mộc Dịch Triệt lại đang rửa chén? [Mình từng thấy út Dong Woon post
hình chụp rửa chén, rất là đáng yêu].
Mộc Dịch
Triệt khiến cô thấy kỳ lạ ghê.
Cô từng
thấy anh giết người, nghe anh nói anh giết người, rồi còn bị anh hãm hại, biết
anh tàn nhẫn thế nào.
Anh là
tên tội phạm tày trời. Nhưng cô lại không sợ anh, dù chỉ là một chút.
Đúng là
cô chưa bao giờ sợ Mộc Dịch Triệt. Như lúc này đây, anh đang rửa chén, còn hát
vang, rồi đi ra vẫn mang tạp dề.
Mộc
Dịch Triệt nhìn thấy cô há hốc miệng, nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, vén
mái tóc đen, tự kỷ nói:
“Em yêu
sao thế, hay là nhìn anh oai phong quen rồi nên giờ thấy lạ?”
Hả…Nháy
mắt hình tượng giảm xuống, Ngải Ái quay lưng lại.
“Mới ở
cạnh anh có hai ngày mà tôi thấy tôi bị lây bệnh điên từ anh rồi nè”.
Anh
đứng thẳng người nhìn lưng cô gầy gò.
Từ từ
bước tới gần, chống tay xuống giường, thì thầm vào tai cô:
“Hay là
em sợ em sẽ yêu anh?”
“Không
phải thế”.
Cô đưa
lưng về phía anh, trả lời chắc nịch như đinh đóng cột:
“Tôi
không có cảm giác gì với anh hết”.