“Tốt
nhất là không phải”. Mộc Dịch Triệt nắm lấy vài sợi tóc vương trên vai Ngải Ái
đưa lên mũi. “Anh là người đa tình có rất nhiều đàn bà. Em yêu anh rồi cũng sẽ
bị anh bỏ rơi, khi đó em sẽ đau khổ… Cho nên, tình cảm của anh chỉ là là nhất
thời…”
Như
muốn thuyết phục cô và cũng là để thuyết phục bản thân mình.
Mộc
Dịch Triệt kéo chăn đắp cho cô:
“Có rất
nhiều cô gái nói anh là người đàn ông tốt nhất thế giới, em nghĩ sao?”
“Anh…”.
Ngải Ái mở mắt ra nhìn hoa văn trên tường. “Trong lòng tôi, anh cũng chỉ là anh
họ của Mộc Duệ Thần mà thôi. Lúc nào tôi quên anh ấy thì tôi cũng sẽ quên anh”.
Giọng
nói của cô đạm mạc như nước, khi nhắc tới ba chữ Mộc Duệ Thần, anh thấy
cô khẽ run rẩy.
Không
rõ đầu ngón tay hay đầu trái tim bị châm đâm vào đau nhói, cảm giác đau đớn
khắc sâu vào tâm khảm.
“Ừm,
thế thì tốt”.
Mộc
Dịch Triệt đứng thẳng người đi tới ghế nệm, ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt
lại.
Từng có
một tia hy vọng, cô sẽ chủ động yêu anh.
Không!
Bây giờ, lòng anh không được tiếp tục rối bời như thế này.
Trong
căn phòng nhỏ, cô và anh, một người nằm trên ghế, một người nằm trên giường
cách đó không xa.
Ngải Ái
từ từ chìm vào trong giấc ngủ ngủ tuy có hơi lo lắng nhưng cũng thấy hơi lạ.
Mộc Dịch Triệt không hề bước lại gần giường, rất đứng đắn và đàng hoàng.
Một
giấc ngủ có thể nói là yên giấc.
Lúc
tỉnh dậy, cô nhìn thấy trên ngăn tủ đầu giường có đặt một tờ giấy.
Đây là
lần đầu tiên Ngải Ái thấy chữ của Mộc Dịch Triệt, người như anh ta mà cũng để
lại lời nhắn cơ đấy. Nét chữ của anh chàng nhìn khá là đẹp.
“Em
yêu, anh có một việc rắc rối cần giải quyết. Tuyệt đối không được đi ra ngoài,
cứ ở trong phòng đợi anh”.
Ngải Ái
cất mẩu giấy, đứng dậy định đi rửa mặt thì nhận ra Mộc Dịch Triệt đã chuẩn bị
sẵn bàn chải và kem đánh răng đựng trong một chiếc cốc thủy tinh đè lên trên
một tờ giấy có vẽ gương mặt cười kèm hàng chữ: “Đừng quên uống thuốc”.
Chà!
Khó hiểu thật đấy.
Mộc
Dịch Triệt hôm nay bị ma nhập hay sao ấy nhỉ? Anh chàng ăn chơi như thế mà cũng
biết quan tâm người khác sao?
Xếp lại
những bộ quần áo Mộc Dịch Triệt mua cho cô, còn chưa đặt mông ngồi xuống, bên
ngoài chợt có tiếng đập cửa.
“Cô
gái, đây là bữa sáng của cô”. Tiếng của chủ nhà trọ.
Ngải Ái
vội chạy ra mở cửa, sau đó ông ta bưng khay đồ ăn vào đặt lên bàn định quay
người đi ra.
“Anh gì
ơi…”. Cô gọi giật lại. “Anh có biết anh Mộc đi đâu không?”
Cô
không biết làm thế nào để liên lạc với Mộc Dịch Triệt, anh ta cũng không để lại
bất cứ thứ gì.
Rất có
thể, nếu Mộc Dịch Triệt bỏ đi chẳng khác gì bỏ cô một mình ở đây.
Vết xe
đổ này Mộc Duệ Thần từng để lại rồi, Ngải Ái cần phải hỏi thăm tình hình.
“Anh
Mộc?”. Người đàn ông đó nhìn cô. “Ai vậy?”
“Hả?”
Ngải Ái
đổ mồ hôi. Mộc Dịch Triệt đã nói anh ta quen biết những người ở đây mà? Còn nói
đều là bạn bè, hay là anh ta đã lừa cô.
“Là… là
người đàn ông đi cùng với tôi đấy”.
“Mị à?
Nó nói có việc phải giải quyết, sẽ về trong ngày”.
Mị…
Who?
Anh ta
thấy cô há hốc miệng nhìn mình liền chỉ tay về phía bức tranh sơn dầu treo cạnh
cửa sổ.
“Cô là
chủ nhân của nó hả? Nếu muốn hỏi giá thì cứ tới góc đó mà xem giá”.
Nói
xong, quay người bỏ đi.
Ngải Ái
bước ba bước tới chỗ bức tranh, lật lên, quả nhiên có một cái nút, ấn một cái
trong tường liền xuất hiện một cái hộc chứa một bảng giá nạm bạch kim dày đến
tận 10 trng.
Cô lật
trang đầu tiên lên thì thấy có đề chữ “Mị” và vài dòng giới thiệu ngắn gọn.
Mị, sát
thủ xếp thứ bảy thế giới. Đặc điểm: giỏi ngụy trang, thủ đoạn tinh vi, có tổ
chức lớn đứng đằng sau chống lưng, khi được giao nhiệm vụ sẽ hoàn thành trong
vòng 12h. Chú ý: Chỉ nhận nhiệm vụ loại A, giá thỏa thuận.
Ngải Ái
mù tịt chẳng hiểu gì cả, lật tiếp để xem thì thấy nào là cừu, sói xám, báo
lạnh, toàn những danh hiệu vớ vẩn và mã số của sát thủ với các chú thích và mức
giá… Nghĩ ngợi một hồi, cô mới ngộ ra.
Á… Hóa
ra đây là bảng giá của top các sát thủ trên thế giới.
Ôi… Nhẹ
nhàng đặt lại vị trí cũ, đóng cái hộc đó lại, treo bức tranh lên rồi ngồi xuống
bàn ăn sáng với cái đầu hoang mang rối rắm.
Mộc
Dịch Triệt là một sát thủ!
Sát thủ
xếp hạng 7 thế giới. Hay nói đúng hơn… Tất cả những người ở đây… đều là cao thủ
giết người như ngóe.
Ngải Ái
run rẩy, ngó ra ngoài cửa sổ nghĩ xem có nên vọt tới cửa sổ rồi nhảy xuống dưới
không.
Đêm
khuya. Mộc Dịch Triệt quay lại, miệng hát khe khẽ, tay xách một con cá chép
tươi và một ít rau củ quả.
Vừa mở
cửa ra, anh nhìn thấy Ngải Ái đang ngồi trong góc phòng, tay cầm một con dao
làm bếp, trừng mắt nhìn anh đề phòng.
?_?
“Em
yêu, em sao thế?”
Anh
đóng cửa lại đi vào phòng, đặt tất cả những thứ vừa mua lên bàn.
“Đừng
nhìn anh bằng ánh mắt đó, nếu không anh sẽ tưởng là em yêu anh đấy”.
“Mộc
Mộc Mộc Mộc… Dịch Triệt, anh là ai vậy?”
Cô cầm
dao chỉ vào anh, nhìn anh bước từng bước về phía cô run lẩy bẩy:
“Đừng
lại gần đây… Đừng có tới đây”.
“Em sao
thế?”. Mộc Dịch Triệt dở khóc dở cười. “Trông em như con thỏ đang sợ hãi, anh
có phải là sói đâu mà em sợ anh ăn thịt em”.