Độ Ách

Chương 48: Chương 48: Hồng nhan bạc phận (nhất)




“Bây giờ bọn họ muốn ngươi làm kỹ nữ, dâng nguyên âm của ngươi lên, hầu hạ con trai của bọn họ, cũng có thể là chính bản thân bọn họ.”

Chương 48: Hồng nhan bạc phận (nhất)

Trời vẫn còn đang mưa, những hạt mưa tuôn xối xả trên ngói hiên nhà. Dụ phu nhân không ngủ được, bà đứng dậy vén rèm giường bằng vải nhung dày cộm lên móc. Bà ngồi trên giường bạt bộ trông ra ngoài, chiếc bóng nặng nề đổ dài dưới nền đất, sa mành màu xanh nhạt trên song cửa sổ phản chiếu tán cây loang lổ. Trong phủ ngoại trừ tiếng mưa gió ra thì rất yên tĩnh, hệt như không hề có người sống.

Bà bất giác rùng mình một cái, sau đó nghĩ tới ác quỷ Bách Lý Quyết Minh kia. Bà biết không phải vì mưa nên bà không ngủ được, mà là vì sợ hãi. Sớm muộn gì ác quỷ cũng sẽ tới cửa, bà ra lệnh cho đệ tử tuần tra liên tục ngày đêm nhưng vẫn không loại bỏ được nỗi kinh hoàng dày đặc như ve sầu trong lòng mình.

Tám năm trước bà đưa Tạ Tầm Vi về nhà. Đứa nhỏ này không cha không mẹ, bà là em dâu của mẹ Tạ Tầm Vi, cũng là góa phụ của đội ngũ Dụ Tạ mất tích trong Quỷ Quốc, phủ Dụ gia là nơi hợp lý nhất cho Tạ Tầm Vi nương thân. Nhưng thực tế không phải vậy, bà đã hao tổn rất nhiều tâm cơ để lợi dụng đứa nhỏ này.

Hết thảy đều bắt đầu từ tám năm trước.

Tám năm trước.

Sau khi kết thúc trận chiến trên núi Bão Trần, ngày hôm sau, các tông chủ trưởng lão của bốn nhà Giang Tả đều tề tựu trên đỉnh núi cháy đen ấy. Mọi người đều nhanh chóng đồng ý việc phong ấn xác chết và hồn phách của Bách Lý Quyết Minh dưới tầng ngục thứ mười tám, sau đó thương thảo chuyện Tạ Tầm Vi sẽ đến nơi nào.

“Tầm Vi ốm yếu, Viên thị sẵn sàng dốc hết sức mình.” Chủ quân Viên gia Viên Bá Khanh lên tiếng đầu tiên.

“Năm nay đứa bé này mười bốn tuổi, Tri Thâm lớn hơn nó sáu tuổi, hai đứa nó rất xứng đôi,“ Mục lão nói, “Lão phu định bụng sẽ định hôn ước cho hai chúng nó, đón bé gái này vào cửa lớn Mục gia. Chư vị có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người đều cười khẩy trong lòng, ai mà chẳng rõ tâm tư của nhau chứ? Tạ Tầm Vi có thân thể thuần âm, là lô đỉnh trời sinh, nếu dùng hồng diên của nàng luyện đan dược, chắc chắn tu vi sẽ tiến bộ rất nhanh. Tư chất tốt một chút, dưỡng khí tu thân, con đường Tông sư rộng mở cũng không phải là không có khả năng.

“Lão Mục, căn cốt của Tri Thâm nhà ông hiếm thấy, lôi pháp lợi hại, hà tất phải cậy nhờ vào một bé gái chứ?” Viên Bá Khanh vê râu cười nói, “Chi bằng cứ thoải mái nhường nàng cho người khác đi. Tuy trong tay Viên gia bọn ta không có gì quý giá, nhưng mũi tên vàng thì cũng không ít. Viên gia nguyện chi một trăm cánh cung vàng và một ngàn mũi tên vàng để đổi lấy bé gái này, ý lão Mục thế nào?”

“Mục gia tu đao không tu tiễn, Viên tông chủ khách sáo rồi.” Mục lão ngoài cười nhưng trong không cười.

Sơn Âm Sở thị Sở Chí Thiện đứng ra nói đỡ cho Viên gia, “Viên thị và Tạ thị có giao tình nhiều đời, ai mà không biết lúc Tạ tông chủ còn sống là bạn thân của Viên chủ quân chứ, Sở mỗ tán thành việc giao Tạ tiểu cô nương cho Viên gia.” Sơn Âm thuộc quản lý của Lưu quận, Sở gia vẫn luôn thay mặt Viên gia nói chuyện. Hắn nói xong, tông tộc dưới trướng Viên thị sôi nổi gật đầu tán thành.

Mục lão cười khẩy, “Tông tộc Giang Tả liên hôn nhiều thế hệ, ai ai mà chẳng có giao tình với nhau?”

Hai nhà Viên Mục lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Trong bốn nhà, Khương thị luôn yếu thế, tiếng nói cũng ít có trọng lượng. Gia chủ Khương Vấn Nan xoa xoa tay, lắp bắp nói: “Chúng ta đều là chính đạo, đối xử với một đứa trẻ như thế liệu có ổn không? Lão Thiên sư nhà ta nói...”

Dụ phu nhân nãy giờ không nói lời nào bỗng nhiên giơ tay lên, chiếc nhẫn ban chỉ bằng đá màu xanh trên ngón tay cái phản chiếu ánh sáng và bóng dáng mọi người, ngay lập tức, tất thảy những người đang ngồi đây chìm vào im lặng. Trong bốn nhà Giang Tả, thế lực của Dụ gia lớn nhất, kế đến là Viên thị. Mục thị vì có tông chủ tiền nhiệm giết vợ hóa quỷ, đại thương nguyên khí, số người trong tộc giảm bớt, dòng chính chỉ còn lại một thanh niên trẻ tuổi Mục Tri Thâm. Còn Khương gia tuy rằng truyền thừa mấy trăm năm, nhưng mải mê nghiên cứu kinh thuyết, không quan tâm mấy việc vặt nên dần dần suy thoái. Trong bốn nhà, người có tư cách quyết định nhất là Dụ gia và Viên gia. Mà giữa Dụ thị và Viên thị thì Dụ thị chiếm thế thượng phong.

Khi đó Dụ phu nhân vẫn chưa già như vậy, bà chăm sóc bản thân mình rất tốt, ánh mặt trời soi sáng trên khuôn mặt khiến đường nét xinh đẹp của bà càng thêm động lòng người. Chồng bà mất tích, tất cả mọi người đều đang chờ ngày Dụ gia sụp đổ theo Tạ gia. Nhưng bà không phải chủ mẫu nhu nhược của Tạ gia kia, dựa vào chính sức bản thân mình, bà ấy vậy mà đã vực dậy được cả tòa phủ mục nát. Trong trận chiến ở núi Bão Trần, phi kiếm là nhóm tiên phong và chịu nhiều thương vong nhất, nhờ đó mà cũng giành được vị trí đứng đầu cho bà.

Bà nói: “Cãi cọ ầm ĩ làm gì, thế gia trăm năm, hôm nay chẳng khác gì thô phu chốn phố phường cò kè mặc cả, khiến người cười chê!”

Viên Bá Khanh đưa mắt ra hiệu với Sở Chí Thiện, Sở Chí Thiện lập tức ngầm hiểu trong lòng.

“Vậy theo phu nhân thấy thì Tầm Vi nên đi đâu? Chẳng lẽ đến Dụ gia à?” Giọng điệu của Sở Chí Thiện quái gở, “Cũng đúng, con trai cả của bà chắc cũng trạc tuổi với đứa bé này đúng không.”

Dụ phu nhân khinh miệt liếc hắn một cái, “Chúng ta cứ thoải mái thẳng thắn đi, không cần lý do kết thân gì cả, trong lòng chư vị đều rất rõ rốt cuộc đứa bé này có lợi ích gì.” Bà vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, đoạn nói, “Bốn nhà Giang Tả đều có con trai, con trai cả nhà ta, hai đứa con vợ cả của Viên gia, trưởng tôn của Mục gia, Khương thị cũng có mấy đứa con của vợ lẻ. Ý ta muốn mỗi nhà đưa ra một đứa con trai để đồng tu với đứa bé này. Chúng ta lập ra điều lệ, để nó thay phiên ở bốn phủ, các ngươi thấy thế nào?”

Mọi người đang ngồi im lặng không ai nói chuyện, như vậy có nghĩa là, đứa bé này là vợ chung của tiên môn, chẳng khác gì với kỹ nữ ca cơ trên phố cả. Nhưng ít ra kỹ nữ ca cơ có thể bảo dưỡng tuổi thọ, còn đứa bé này để cho bốn nhà thay phiên thải bổ, chỉ sợ không quá mấy năm đã đi đời. Nhưng đây là cách tốt nhất rồi, mỗi nhà đều được hưởng một chút, không cần phải tranh giành. Viên Bá Khanh và các bô lão trong tộc nhìn nhau, sau đó gật gù.

Các tông tộc nhỏ khác không có phần, tuy khó chịu trong lòng nhưng cũng không dám nhiều lời.

Nhưng...

“Nguyên âm của bé gái này... phải xử lý thế nào?” Viên Bá Khanh mở miệng dò hỏi.

Ánh mắt lạnh lùng của Dụ phu nhân quét qua, “Đương nhiên là thuộc về Dụ gia ta. Lần này bao vây tiễu trừ, nếu không có phi kiếm của Dụ gia ta xung phong, các ngươi có thể thuận lợi như vậy được không?”

Trên trán Khương Vấn Nan toàn là mồ hôi, hắn ngồi trên ghế mà nhúc nhích liên tục, nom kiểu muốn nói mà không dám.

Dụ phu nhân quét mắt sang tất cả mọi người một lượt, sau đó nói: “Nếu không có ý kiến gì thì cứ quyết định vậy đi. Có ai muốn nói gì nữa không?”

Một giọng nam vang lên sau lưng Mục lão.

“Các ngươi thật ghê tởm.”

Tất cả mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn sang, Mục Tri Thâm đứng sau lưng Mục lão, mặc một bộ y phục đen, hông đeo hoành đao vỏ đen dài ba thước. Hắn không có biểu cảm thừa thãi gì, hệt như một chiếc bóng trầm lặng. Người này vẫn luôn lẳng lặng như thế, trời sinh đã mang lại cảm giác không tồn tại, ấy vậy nên không ai phát hiện hắn vẫn luôn đứng đó lắng nghe bọn họ nói chuyện.

“Tri Thâm!” Mục lão tức giận, “Con đi xuống cho ta!”

Mục Tri Thâm nhìn ông một cái, vẻ mặt vô cùng hờ hững.

“Ông cũng thật ghê tởm,“ hắn nói, “Bảo sao cha thà rằng ôm ta đến núi Bão Trần cũng không chịu giao cho ông.”

“Con!” Mục lão nghẹn lời, bỗng dưng ho sù sụ.

“Nhãi ranh vô lễ, cả gan đứng đây phun lời bậy bạ!” Giữa đám đông có tiếng mắng chửi.

Mục Tri Thâm liếc bọn họ một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Dụ phu nhân xua tay, “Thôi, chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện thôi mà. Là cái tuổi huyết khí dâng trào ngây ngô nhất, lão Mục không cần để trong lòng đâu. Đợi nó lớn lên ắt sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người lớn chúng ta.”

Mọi người đều đáp lời đồng ý, bà khom người với Mục lão, Mục lão cũng đáp lễ với bà.

Không lâu sau, đột nhiên Mục Tri Thâm trở lại, tay phải còn dắt thêm một bé gái. Mọi người đều ngạc nhiên, Mục Tri Thâm đẩy đứa bé ra chính giữa, mọi người mới thấy rõ bé gái này đúng là Tạ Tầm Vi. Nàng co ro, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy sự kinh hoàng thất thố. Váy áo của nàng rách bươm, trông rũ rượi vô cùng, là do tối qua bị bụi cây cào rách, còn chưa kịp thay. Mục Tri Thâm buông nàng ra, nàng đứng không vững nên ngã ngồi xuống đất, là trung tâm của tầm mắt mọi người.

“Mục Tri Thâm, ban nãy nghĩ ngươi còn trẻ, không so đo với ngươi. Còn bây giờ ngươi đang làm cái gì đó!” Dụ phu nhân cũng tức giận.

“Tạ Tầm Vi, ngươi biết bọn họ không?” Mục Tri Thâm cụp mắt hỏi nàng.

Tạ Tầm Vi giống như một con chim non bé bỏng yếu đuối, sống lưng run rẩy. Nàng nhìn quanh một vòng, nhận ra rất nhiều người, lúc Tạ gia chưa diệt môn, có người tới phủ bái yết cầu thân. Lúc sư tôn chưa bị phong ấn, ngày lễ Tết có thấy gương mặt tươi cười nịnh nọt của bọn họ. Sư tôn không thích bọn họ, lúc Vô Độ gia gia còn sống sư tôn mới miễn cưỡng để ý tới, Vô Độ gia gia qua đời rồi, mỗi lần bọn họ tới sư tôn đều đá bọn họ ra khỏi cửa.

Tạ Tầm Vi nhẹ nhàng gật đầu.

“Bây giờ bọn họ muốn ngươi làm kỹ nữ, dâng nguyên âm của ngươi lên, hầu hạ con trai của bọn họ, cũng có thể là chính bản thân bọn họ.” Mục Tri Thâm nói.

Mọi người lập tức ồn ào lên, bọn họ giống như bị lột quần lót, tức giận đến mức đỏ mặt, chửi Mục Tri Thâm liên tục.

“Người đâu, còn không mau lôi thằng nhãi nói xằng bậy này xuống!”

Mục Tri Thâm rút đao ra, vẽ một đường trên mặt đất, tia chớp dữ tợn màu xanh đen phát ra từ mũi đao, ngăn cách hắn với đám đệ tử hung thần ác sát kia. Ánh mắt lạnh lùng của hắn hướng về phía Mục lão, “Đừng để ta khinh thường ông.”

Bàn tay cầm quải trượng của Mục lão run rẩy, nổi cả gân xanh. Bỗng nhiên ông gõ quải trượng xuống đất, giận đến mức bung râu tóc, rống lên như sấm rền vang dội: “Tất cả im lặng hết cho ta!”

Đệ tử Mục gia nhanh chóng tiến lên, vây quanh che chắn cho Mục Tri Thâm và Tạ Tầm Vi.

Giọng điệu ông lão nặng nề, “Tri Thâm, con nói tiếp đi.”

Mục Tri Thâm quay đầu lại nhìn Tạ Tầm Vi dưới đất. Sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, giống như người giấy dùng kéo cắt gọt vậy. Dáng người nàng cũng yếu ớt như thế, tựa như một trận gió cũng có thể thổi nàng bay mất. Mục Tri Thâm dừng một chút, đoạn nói: “Tu vi của ta không bằng bọn họ, gia thế cũng không, không có cách nào bảo vệ ngươi. Nhưng ta có thể cho ngươi lựa chọn.”

“Lựa chọn?” Âm thanh của Tạ Tầm Vi gần như chẳng thể nghe rõ.

Hắn rút một con dao găm từ sau lưng ra, ném xuống dưới chân nàng, “Ngươi có thể dùng nó tự sát,“ hắn giơ đao lên, nhắm vào giữa mày nàng, “Hoặc ta giúp ngươi kết liễu. Như vậy, ít ra ngươi sẽ không bị bọn họ làm nhục.”

Tạ Tầm Vi nhìn hắn, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tạ Tầm Vi, tiếng huyên náo nhất thời im bặt. Nàng đúng là một mỹ nhân tuyệt thế, cần cổ trắng như ngó sen đang ngẩng cao, khuôn mặt kia cũng tựa như được thợ thủ công đẽo gọt, cánh môi đỏ hồng như đang rỉ máu. Tuy quần áo tả tơi, nhưng cũng không át được vẻ xinh đẹp giữa mày nàng. Nàng mới mười bốn tuổi, đợi nàng trưởng thành, dung mạo rực rỡ này nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều thiếu niên Giang Tả.

Mỹ nhân như vậy mà bị Bách Lý Quyết Minh giấu tám năm, vất vả lắm mới thấy được ánh mặt trời, Viên Bá Khanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức giết tên nhãi ranh Mục Tri Thâm kia.

Thanh đao của Mục Tri Thâm vững vàng chỉa vào nàng, không hề run rẩy, cũng không hề dịch một li nào.

Hắn hỏi: “Chọn được chưa?”

Tất thảy thanh âm đều im bặt, bé gái ốm yếu kia lẳng lặng lau nước mắt, sau đó bò dậy khỏi mặt đất. Nàng không chọn tự sát, cũng không để mình bị giết, mà là quay sang tha thướt bái Dụ phu nhân một cái, “Từ bé Tầm Vi bơ vơ không nơi nương tựa, bị ác quỷ kia cầm tù mấy năm, nếu không có mợ và các vị thúc bá cứu giúp, sẽ không có Tầm Vi của hôm nay. Tầm Vi tuổi nhỏ, đành nhờ vào sự an bài của mợ và các vị thúc bá. Tầm Vi bái tạ.”

Nàng cúi người xuống, Dụ phu nhân vội dứng dậy đỡ nàng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: “Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Tri Thâm ca ca của con ăn nói bậy bạ, không phải sự thật, chúng ta đều là gia đình đứng đắn, tiên môn trăm năm, lại còn là bạn cũ của cha mẹ con. Mợ thì càng khỏi nói, ta là người thân cuối cùng của con, sao có thể đối xử với con như vậy được? Con đừng để trong lòng.”

“Tầm Vi biết rồi ạ.” Tạ Tầm Vi cụp mi, nhỏ giọng trả lời.

Tất cả mọi người đang ngồi đều thở phào một hơi, âm thầm vui mừng, sau đó cũng nói sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

Mục Tri Thâm nhìn chằm chằm Tạ Tầm Vi một lúc lâu, sau đó thu đao vào vỏ, xoay người bỏ đi không nói lời nào,

Khương Vấn Nan lắc đầu thở dài.

Dụ phu nhân cầm tay Tạ Tầm Vi đặt lên khuỷu tay mình, giơ tay vuốt lọn tóc mai đen tuyền của nàng. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của bà vừa hiền từ vừa thân thiết, “Đúng là một đứa trẻ đáng thương. Đi thôi, mợ dẫn con về nhà.”

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Hê hê hê, tui sắp đính hôn nè.

Éc, có hơi sợ một xíu. Éc éc éc (lăn lộn dưới đất)

Bảo Bảo: mụ Dụ là một con ắc wỷ.

*Chương này có fanart, mọi người có thể vào wordpress https://mgiangnam.wordpress.com/2021/11/03/do-ach-chuong-48/ xem nhé!*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.