“Một ngày nào đó ta muốn tiên môn nghe thấy âm thanh gào thét của quỷ dữ, ta muốn khắp Giang Tả này đầy rẫy những quỷ hồn đẫm máu.”
Chương 49: Hồng nhan bạc phận (nhị)
“Quả thực là diễm sắc vô song.” Sở Chí Thiện tán thưởng.
Bé gái rửa mặt chải đầu xong, lặng lẽ đứng trên nền gạch xanh. Nàng mặc bộ y phục mà mợ mới cho mình, chiếc áo ngắn dáng cổ đứng với vạt áo màu xanh kèm một chiếc váy hoa trắng thêu con thỏ nhỏ, dưới gấu váy để lộ mũi chân như đôi búp măng, giày cũng thêu hình con thỏ trắng.
Sở Chí Thiện chắp tay với Viên Bá Khanh, “Chúc mừng tông chủ có được giai nhân.”
Viên Bá Khanh kéo tay Tạ Tầm Vi cười ha hả, bắt đầu vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, mân mê hồi lâu mới nói: “Mặc đơn giản quá.”
Dụ phu nhân ngồi xem bên cạnh, cũng không ngăn cản hành vi của Viên Bá Khanh. Trong mắt bà Tạ Tầm Vi chẳng khác gì kỹ nữ, trước sau gì cũng rợi vào miệng đám hổ sói này, nên có sớm hay muộn gì cũng không sao cả. Bà phe phẩy cái quạt tròn, lười nhác nói: “Để con bé này tự chọn đi.” Bà liếc bàn tay không an phận của Viên Bá Khanh, Tạ Tầm Vi đã co người thành con chim cút bên cạnh hắn, cuối cùng cũng mở miệng nhắc nhở, “Bá Khanh, nó còn chưa tới lượt đến ở phủ ngươi đâu. Nó mới vào Dụ gia chưa được bao lâu, ngươi đã lân la qua phủ bái yết, có mấy tháng cũng chờ không được à?”
“Ta biết rồi, biết rồi,“ Viên Bá Khanh cười nói, hắn vỗ mu bàn tay Tạ Tầm Vi mấy cái, “Tầm Vi, ở chỗ Bách Lý Quyết Minh chịu khổ lắm đúng không? Nghe nói mỗi ngày trời còn chưa sáng y đã lôi con dậy xuống núi khổ sai rồi. Đáng thương quá, mới còn bé mà không được ngủ đủ giấc gì cả. Yên tâm nhé, con quỷ nghèo đó đã bị phong ấn rồi, con tới chỗ của chúng ta đương nhiên là ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống chẳng khác gì thần tiên. Nếu thiếu cái gì thì cứ việc bảo mợ cho người đi mua nhé.”
Tạ Tầm Vi khẽ nâng mày nhìn hắn, đôi mắt của đứa nhỏ này rất đen, đen đến mức kì quái. Bình thường cúi đầu lầm lì chẳng nói chẳng rằng, giờ mới phát hiện ánh mắt nàng lúc nhìn người khác cứ như phủ một lớp băng, khiến cho người ta khó chịu. Viên Bá Khanh cả kinh trong lòng, hắn cẩn thận nhìn lại thì thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nàng, nhìn thấy mà thương. Hắn nghĩ thầm chắc là mình nhìn nhầm rồi, một con nhóc tí tuổi sao có thể mang ánh mắt như vậy được chứ?
Nàng hạ mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Viên thúc thúc săn sóc ạ.”
“Sở thúc thúc của con cũng săn sóc con lắm, cảm ơn người ta đi.” Viên Bá Khanh nói.
Tạ Tầm Vi quay sang hành lễ với Sở Chí Thiện, “Cảm ơn Sở thúc thúc săn sóc ạ.”
Âm điệu vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại, nghe ngọt ngào biết bao, tựa như có lông chim phe phẩy qua lỗ tai. Dụ phu nhân khinh miệt nghĩ, đúng là hồ ly tinh trời sinh, bộ dạng này giọng nói này, sinh ra rõ là để quyến rũ người khác.
Năm đó nàng cất tiếng khóc chào đời, Dụ phu nhân đến Tạ gia thăm mẹ nàng, vừa vào sân đã thấy mấy trưởng lão trong tộc Tạ gia đang thương lượng với nhau định bóp chết đứa bé này từ trong tã lót. Bà vô cùng tán thành ý kiến này, thể chất lô đỉnh trời sinh, dung mạo thân thể đều xinh đẹp quyến rũ bỏ xa người bình thường, tương lai nhất định sẽ trở thành đồ chơi trong tay kẻ khác mặc bao người đùa bỡn, hà tất phải để nàng sống trên đời chịu tội? Lưu Quận Viên thị cùng với tông tộc do hắn cai quản đứng đầu trong việc dùng lô đỉnh giữ sức khỏe, mỗi năm có rất nhiều nam nữ được đưa đến sơn trạch Lưu Quận và Tất Kim thủy tạ ở Sơn Âm. Chưa kể đến đám tiên môn hạ phẩm, năm nào cũng có người đi khắp các hương trấn vơ vét những đứa trẻ mới sinh có thiên tư lô đỉnh, đưa về nhà nuôi dưỡng, một nửa làm cống phẩm dâng cho tiên môn, nửa còn lại để cho mình hưởng dụng.
Năm Tạ Tầm Vi sáu tuổi, Viên thị đến cửa cầu thân rất nhiều lần, Tạ gia một mực từ chối. Lúc đó bà đã biết tai vạ sắp ập xuống đầu Tạ thị rồi. Quả nhiên, Viên Bá Khanh đích thân bái yết Dụ gia hỏi ý kiến bà. Bà cười hờ hững không đáp, Viên Bá Khanh tỏ ý hiểu rồi, cúi người lạy dài. Sau đó Tạ gia diệt môn, chỉ là không ngờ rằng núi Bão Trần ẩn cư thoát khỏi trần tục đã lâu bỗng nhiên xen vào, dẫn Tạ Tầm Vi đi. Bà nghĩ đứa bé này có số, trời không tuyệt đường nó. Đáng tiếc, bà phe phẩy cây quạt nhìn bé gái ấy, cuối cùng vẫn không tránh được số mệnh.
Tạ Tầm Vi gọi một tiếng, Sở Chí Thiện nghe mà thoải mái cả người, mặt mày hớn hở. Gã nhướng mày nhìn Viên Bá Khanh, Viên Bá Khanh đang đứng đó, thần thái bình thản. Trong lòng Sở Chí Thiện như có con hổ sói đang nghiến răng hút máu, đang rục rịch ngóc đầu dậy, lá gan gã to hơn một chút, nhất thời không kìm được bàn tay của mình, ngón tay lướt qua cánh tay và bả vai của Tạ Tầm Vi rồi vuốt ve cánh môi xinh đẹp của nàng.
“Kêu thêm một tiếng thúc thúc cho ta nghe xem nào.”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên cả người gã như bị sét đánh, phù văn ngọn lửa đỏ như máu bắt đầu từ đầu ngón tay đang chạm trên môi Tạ Tầm Vi lan tràn ra phía trước, tia lửa nóng rực bùng lên giữa những phù văn. Gã đau đớn gào thảm thiết, giơ ngón tay lên xem, đầu ngón tay đã bắt đầu cháy đen, sau đó hóa thành tro tàn tiêu tán theo làn gió.
“Cái gì vậy!” Khóe mắt gã gần như nứt toạc.
“Chú trớ của ác quỷ Bách Lý Quyết Minh!” Viên Bá Khanh kinh ngạc hô lên, vội nói, “Chí Thiện, mau vận công!”
Sở Chí Thiện tức tốc vận công, linh lực nhanh chóng chảy dọc theo kinh mạch về phía đầu ngón tay, cuối cùng mới ép được chú trớ ngừng ở gốc ngón trỏ. Nhưng lúc này nửa ngón trỏ của gã đã cháy thành tro bụi, một mùi hương thịt cháy khét lan tỏa khắp sảnh đường. Dụ phu nhân xoay người hung dữ tát Tạ Tầm Vi một cái, móng tay sơn đỏ cào ra ba vết máu đỏ chót trên mặt Tạ Tầm Vi.
Tạ Tầm Vi ngã phịch xuống đất, tơ máu tràn ra khóe miệng.
“Tiện nhân, Bách Lý Quyết Minh hạ chú trớ ác quỷ trong người ngươi mà ngươi lại giấu diếm không nói! Chỉ sờ môi ngươi thôi đã thành ra thế rồi, nếu lấy nguyên âm của ngươi thì chẳng phải cả người sẽ bị thiêu thành tro bụi hay sao! Ngươi cố ý đúng không? Ngày nào đó con ta lấy nguyên âm của ngươi, ngươi có thể giết hại con ta rồi!”
“Con không biết, con không biết...” Nước mắt Tạ Tầm Vi tuôn lã chã như mưa, vẻ mặt kinh hoàng, sợ sệt rúc vào một góc, “Không phải mợ nói đón con về nhà sao? Vì sao đại lang phải lấy nguyên âm của con, Tầm Vi nghe chẳng hiểu gì cả?”
Nàng co người khóc nức nở trong góc bàn, cả người rúc lại như một con thú nhỏ bị kinh hãi. Giờ này Dụ phu nhân mới nhớ ra là bọn họ đang lừa Tạ Tầm Vi, con bé này hoàn toàn không biết gì về tương lai của mình cả. Trông bộ dạng khóc thút thít lo sợ không yên của nàng, nghi ngờ trong lòng bà cũng dần dần lắng xuống, một con nhãi nhát gan như vậy thì làm sao mà dám mưu hại bọn họ chứ?
Bà lật sang bộ mặt tươi cười, đỡ Tạ Tầm Vi dậy, “Là mợ nóng nảy, hiểu lầm Tầm Vi, Tầm Vi đừng để bụng mợ nhé.”
Tạ Tầm Vi liên tục khóc nức nở.
Viên Bá Khanh nhìn chằm chằm tay phải của Sở Chí Thiện, sau đó xoay mặt qua hỏi Tạ Tầm Vi: “Tầm Vi à, con xem, sư phụ ác quỷ kia của con đúng là xảo trá, vậy mà để lại chú trớ ác quỷ trong người con. Con ở bên cạnh tên ác quỷ đó tu hành tám năm, chắc cũng biết cách giải trừ chú trớ này nhỉ?”
Tạ Tầm Vi chỉ biết lắc đầu khóc lóc, “Con không biết... con không biết gì hết.”
Nàng bị tát một cái, sợ tới mức nói năng lộn xộn. Sở Chí Thiện run rẩy cố gắng ép chú trớ xuống, mồ hôi lạnh trên mặt tuôn ra như suối. Viên Bá Khanh oán trách liếc Dụ phu nhân, đoạn nói: “Thôi được, Chí Thiện đến phủ ta, xem có thể giải trừ chú trớ này hay không.”
Sở Chí Thiện yếu ớt khom người, “Đa tạ Viên tông chủ.”
Trên người Tạ Tầm Vi có chú trớ ác quỷ, không dùng để thải bổ được, chuyện này khiến Dụ gia phải vắt óc suy nghĩ. Mục gia vì tên nhóc ngạo mạn Mục Tri Thâm kia nên không kết bè với bọn họ, Viên Bá Khanh khịt mũi tỏ vẻ coi thường, mắng bọn họ giả vờ thanh cao. Khương gia luôn phái người tới dự thương thảo, nhưng cũng không cho ý kiến, thỉnh thoảng còn nhắc hai câu “Không ổn đâu, không ổn đâu.” Sau này Dụ phu nhân thấy Khương thị phiền phức nên dứt khoát không mời bọn họ, chỉ cùng thương nghị với tộc lão của Viên thị và Sở thị.
Tuy Sở Chí Thiện đã áp chế được chú trớ, nhưng vẫn chưa giải trừ hoàn toàn. Viên Bá Khanh dùng linh lực thử kinh mạch của Tạ Tầm Vi, phát hiện rằng huyết trớ của Bách Lý Quyết Minh để lại sẽ kích phát ở môi, ngực và đáy chậu[1], đúng là vị trí yêu cầu phải chạm vào để lấy nước bọt, sữa và hồng diên của thuật thải bổ Nhiếp Sinh Phòng Trung.
[1] Đáy chậu: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.
Viên Bá Khanh thầm mắng Bách Lý Quyết Minh giảo hoạt, sau đó tiếp tục rót linh lực tìm kiếm căn nguyên huyết trớ, nhưng căn nguyên ẩn rất sâu, mãi mà vẫn không tìm được. Tới lui thương thảo một tháng ròng, cuối cùng hai nhà Dụ Viên quyết định dùng châm độ mạch để giải trừ huyết trớ.
Dùng châm độ mạch, nghĩa là đưa châm bạc vào kinh mạch, để nó theo dòng máu chảy khắp vòng tuần hoàn, đến khi tìm được nơi gieo huyết trớ của Bách Lý Quyết Minh sẽ phát động linh lực giải trừ huyết trớ. Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng cách làm thì rất khó khăn. Kinh mạch ở các chi nhỏ như lông tóc, nếu vận hành không đúng cách, châm bạc sẽ đâm thủng mạch máu, gây ảnh hưởng lớn tới tính mạng. Hơn nữa, khi châm bạc xuôi theo dòng máu, người chịu thuật sẽ chịu đau đớn không thôi. Độ châm nhập mạch, châm chuyển theo mạch, rút châm khỏi mạch, mỗi một thao tác đều cực kì khó khăn.
Dụ phu nhân vỗ vai Tạ Tầm Vi, trìu mến bảo: “Tầm Vi à, chúng ta đều là vì muốn tốt cho con. Con nghĩ lại xem, nếu huyết trớ này không được giải trừ thì chẳng phải cả đời này con không thể gả chồng sao? Đừng sợ, quen rồi sẽ không đau nữa.”
Không một ai có thể tưởng tượng được Tạ Tầm Vi đã đau khổ biết bao nhiêu. Lúc Bách Lý Quyết Minh hôn mê trong tầng ngục thứ mười lăm ở núi Thiên Đô, mạch máu trên cổ tay Tạ Tầm Vi bị đâm thủng hết lần này tới lần khác, châm bạc mảnh hơn lông trâu tiến vào kinh mạch của hắn, để lại dấu vết đỏ son trên thân thể hắn. Đỉnh điểm là hắn đã phải chịu mười bốn cây châm lông trâu cùng một lúc, kinh mạch toàn thân tựa như đứt đoạn từng tấc một, cũng tựa như có vô số con kiến đang xông qua trái đánh qua phải. Hắn đau đến độ ngất đi, sau đó tỉnh lại vì đau đớn.
Cách bảy ngày Dụ phu nhân sẽ bảo y môn[2] độ mạch một lần cho hắn, mỗi lần độ mạch châm lông trâu sẽ xoay chuyển hai vòng dưới sự điều khiển của linh lực, cần ít nhất hai canh giờ. Ban đầu hắn còn rên rỉ cầu xin, thậm chí là tự sát, sau đó được cứu sống, rồi khóc thút thít oán hận, cuối cùng là im lặng.
[2] Y môn: đại phu riêng của gia đình.
Dụ phu nhân nói: “Con thấy không, mợ nói rồi, quen rồi sẽ không đau nữa.”
Giữa những tháng ngày như sống trong địa ngục đó, vô số lần hắn nhớ đến những con hạc trắng trên núi Bão Trần, căn lán giàn nho của Vô Độ gia gia, hắn ê a đọc kinh văn trong lán, chòm râu bạc của gia gia lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn. Vô số lần hắn nhớ hoa kim ngân và vườn thuốc nhỏ của Bách Lý Quyết Minh trên núi, hắn và sư tôn cùng nhau ngâm chân dưới hiên nhà, mỗi khi hắn ngủ quên, sư tôn sẽ bế hắn lên, lau khô chân cho hắn, sau đó đặt hắn vào ổ chăn mềm mại như bông, ngủ một giấc ngon lành cho đến tận hừng đông.
Hắn nhớ rất rõ lần thích khách tập kích kia, sư tôn cứu hắn khỏi lưỡi đao của thích khách và nói với hắn rằng: “Sau này nếu có kẻ xấu bắt nạt con, con cứ che mắt lại rồi đếm một hai ba. Đếm đến ba là sư tôn sẽ nhảy ra cứu con ngay.” Sư tôn khiêng đao đứng ngược chiều ánh sáng, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ cương quyết chỉ mỗi mình người có, tuy lưu manh nhưng rất anh hùng.
Tạ Tầm Vi run rẩy giơ đôi tay chi chít những lỗ kim lên che mắt mình lại, nhỏ giọng đếm: “Một, hai, ba.”
Buông tay, mở mắt ra, gian phòng trống rỗng, màn che tối om. Không có sư tôn.
Hắn lại che mắt lần nữa và đếm: “Một, hai, ba.”
Vẫn không có sư tôn.
Hắn lại đếm, không ngừng lặp lại động tác này, vô số lần đếm một hai ba, sư tôn vẫn không hề xuất hiện. Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng, sư tôn sẽ không đến, sẽ không bao giờ đến cứu hắn.
Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, đôi mắt chết lặng của hắn khẽ giật mấy cái, sau đó hắn bò xuống giường. Tay chân yếu ớt, hắn đứng không nổi, đành dùng khuỷu tay chống xuống đất bò tới bên thềm cửa rồi ngồi dựa cả người vào. Âm thanh của Dụ phu nhân lờ mờ truyền tới, giọng điệu tức giận đùng đùng, “Sao vẫn chưa tìm được vị trí huyết trớ?”
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!” Là giọng nói hoảng loạn của y môn kia, “Đạo hạnh của Bách Lý Quyết Minh cao hơn ta quá nhiều, nếu y muốn giấu... Chúng ta... Chúng ta...”
“Được rồi.” Vẻ mặt Dụ phu nhân mất kiên nhẫn, “Ta không muốn nghe mấy câu này của ngươi, bảy ngày sau tìm tiếp!”
“Chuyện... chuyện ấy...: Y môn ấp a ấp úng.
“Còn chuyện gì nữa? Có gì thì cứ nói thẳng.” Dụ phu nhân trừng hắn ta.
“Tiểu, tiểu nhân nhớ là, lần này độ mạch dùng tổng cộng mười ba cây châm, nhưng...”
“Nhưng mà cái gì!”
“Nhưng chỉ rút được mười hai cây ra thôi.”
Tạ Tầm Vi khẽ hé mở cánh cửa, thấy y môn kia đổ mồ hôi lạnh đầy trán. Hắn run như cầy sấy, lắp bắp nói: “Còn, còn một cây châm trong kinh mạch của cô nương.”
“Sót một cây à? Có sao không?” Dụ phu nhân chăm chú hỏi.
“Không chắc chắn được, châm xuôi theo dòng máu chảy, có thể sẽ tiếp tục theo kinh mạch tuần hoàn, cũng có thể xuyên thủng mạch máu đâm vào ngũ tạng, gây xuất huyết nội, cũng có thể đi vào tâm mạch...” Mồ hôi y môn tuôn như mưa, “Tóm lại là cây châm này không biết sẽ ảnh hưởng như thế nào, bất cứ lúc nào cũng có thể... lấy mạng cô nương.”
Dụ phu nhân im lặng một lúc lâu, sau đó hừ một tiếng, “Đứa nhỏ này là lô đỉnh trời sinh, dù không có châm lông trâu kia cũng chẳng sống được bao lâu đâu. Tức cái là ta tổn hại nhiều đệ tử như vậy mà đổi về một con phế vật.”
Âm thanh của người phụ nữ dần dần đi xa, Tạ Tầm Vi dựa vào mặt sau cánh cửa, lẳng lặng suy nghĩ, sư tôn, nếu người biết bọn họ đối xử với con như vậy, liệu có hối hận rằng vì sao lại không đưa con đi cùng người không?
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần chuyển tối, không biết hắn đã ngồi một mình ở đó bao lâu rồi, tựa như một con rối không có sinh mệnh. Gió nổi lên, thổi qua đình viện, tựa như âm thanh quỷ quái kêu khóc, những chiếc bóng dần dần đổ xuống bốn phía, dường như có vô số quỷ quái đang vòng quanh hắn. Tàng cây xào xạc bên ngoài, lá hòe rơi lả tả, bay qua song cửa sổ ghé vào tầm tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vân vê chiếc lá kia, sau đó dụi dụi mắt. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy vô số đôi mắt đang vây quanh mình.
Suýt nữa hắn đã quên mình có thân thể thuần âm, rất dễ gọi quỷ. Hồi sư tôn còn sống, quỷ hồn sợ hãi uy nghiêm của sư tôn, chưa bao giờ dám đến gần hắn. Giờ sư tôn đi rồi, quỷ hồn vây lấy hắn. Hắn nhìn những đôi mắt xung quanh mình, bi ai có, đau khổ có, khóc thút thít cũng có. Chúng nó cũng giống hắn, lặng lẽ rơi lệ.
“Các ngươi cũng rời bỏ người thân sao?” Hắn khẽ hỏi.
Chúng nó im lặng, chúng nó là quỷ hồn, quỷ hồn không thể nói chuyện.
“Vậy thì đến bên cạnh ta đi.” Tạ Tầm Vi cắt lòng bàn tay mình, nhỏ máu xuống đất, máu tự chảy xuôi vẽ ra một trận pháp diễm lệ phức tạp. Đây là cấm thuật mà hắn đã xem trong Thư Lâu của Vô Độ, cuối cùng hắn vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ nên đã đọc quyển sách kia, hắn có tài đọc qua một lần là không bao giờ quên được, trận pháp “Câu Quỷ Triệu Linh” đã khắc sâu vào đáy lòng hắn như in.
Mùi máu thuần âm nồng đậm tản ra, quỷ hồn chấn động tựa như một đàn thú bị kích thích. Ánh đỏ đáng sợ phản chiếu gương mặt tái nhợt của Tạ Tầm Vi, rõ ràng hắn mỉm cười rất dịu dàng, nhưng lại mang vẻ u ám vô cùng dữ tợn. Hắn thì thầm: “Từ nay về sau ta không còn bóng nữa, các ngươi chính là bóng của ta. Ta cho các ngươi máu, cho các ngươi thân thể. Khi ta chết đi, máu của ta sẽ chia cho các ngươi làm thức ăn. Các ngươi hành tẩu cho ta, giết chóc cho ta. Một ngày nào đó ta muốn tiên môn nghe thấy âm thanh gào thét của quỷ dữ, ta muốn khắp Giang Tả này đầy rẫy những quỷ hồn đẫm máu.”
Hắn ngước mặt lên, đoạn hỏi:
“Thành giao chứ?”
Quỷ hồn phủ phục dưới chân hắn, màn đêm vây lấy bọn họ, càng lúc càng tối. Quỷ hồn bước vào trận pháp, ký hiệu khế ước thành hình trên người Tạ Tầm Vi.
“Thành giao.”
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Ưu điểm lớn nhất của người yêu tui là: ngực to hơn tui (chảy nước miếng)