Sắc mặt Lý Tiểu Quyên lộ ra sát khí. Trịnh Tây Bắc và thiếu nữ áo vàng Hoàng Xuyến không hề trông thấy. Ba người bước vào khuê phòng, Trịnh Tây Bắc vẫn nhuếch môi cười tàn khốc. Qua khuê phòng chuyển nhập vào phòng khách, Lý Tiểu Quyên ân cần:
- Vì có chỗ không ổn, trong khuê phòng tiếp kiến khách nhân lỡ ra phu quân của cô nương hiểu lầm thì sao?
- Điều ấy xin hãy an tâm, phu quân tiểu muội không biết đâu.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười hỏi lại:
- Thời gian của ta có rất ít, không biết cô nương gọi ta lại đây là muốn bàn luận chuyện gì?
- Không bàn luận gì cả không mời ca ca đến chơi được sao?
- Đúng đó, giữa chúng ta đã kết thúc, ta không biết cô nương là ai.
Chàng cười rất tàn nhẫn quay sang Hoàng Xuyến:
- Xuyến muội, muội cho rằng chúng ta nên làm lễ kết hôn vào lúc nào?
- Tùy ca ca.
- Xuyến muội, muội đáng yêu lắm, trừ muội muội ra, ca ca hình như không còn tin trên đời này có ai đáng yêu nữa cả.
- Trịnh ca ca, ca ca yêu nữ nhân này lắm ư?
- Đương nhiên, vì nàng cũng yêu ta…
Họ âu yếm nhìn nhau để Lý Tiểu Quyên lạnh lẽo ngồi một bên giận dữ đến lạc cả thần, lẽ ra Trịnh Tây Bắc không nên trêu cợt nàng như vậy, không nên báo thù nàng như vậy. Thái độ của chàng đối với một thiếu nữ đã cò thời gian chàng yêu há chằng là quá tàn nhẫn ư? Lý Tiểu Quyên lạnh cười một tiếng:
- Trước mặt tiểu muội, nhị vị đừng quá thân ái được chăng?
- A, xin lỗi, ta quên còn có cô nương bên cạnh.
- Sao?
Tiểu Quyên giận dữ thốt lên trong lúc Trịnh Tây Bắc vẫn lạnh như băng:
- Quả tình ta quên có cô nương, xin tha thứ.
Lý Tiểu Quyên chau đôi mày liễu, hình như nàng suy nghĩ gì đó? Hoặc nàng đang tính toán gì? Cuối cùng nàng nghiến răng nói:
- Trịnh Tây Bắc, có thể tạm thời mời nữ bẳng hữu của ca ca tránh mặt một chút được không?
- Để làm gì?
- Tiểu muội muốn nói chút chuyện riếng với ca ca.
- Nói chuyện riêng gì vậy?
- Chuyện riêng của hai chúng ta.
- Chúng ta ư? Giữa chúng ta còn gì để nói nữa? Bất tất.
- Không.
Hoàng Xuyến xen vào:
- Trịnh ca ca, hoặc là Lý cô nương thật là có chuyện phải nói riêng với ca ca, để tiểu muội tránh ra ngoài một lát cũng được.
- Xuyến muội đừng tin lời nàng.
Lý Tiểu Quyên giận đến hai tay phát run, nàng hận chỉ muốn đánh cho Trịnh Tây Bắc một chưởng ngay mới nguôi giận. Trịnh Tây Bắc nhìn Lý Tiểu Quyên, chàng cười nhạt:
- Thôi được, Xuyến muội hãy chịu khó ra ngoài một lát, chúng ta chằng có vấn đề gì đâu, muội hãy yên tâm.
- Tiểu muội có gì mà không yên tâm?
- Muội đáng yêu quá.
Chàng ghé môi hôn lên má Hoàng Xuyến, Hoàng Xuyến hơi giật mình nhưng vẫn cười mỹ lệ nhẹ uyển chuyển đứng lên
- Lý cô nương, hãy tiếp đãi Ttrịnh ca ca nhé, muội ra ngoài đây.
Dứt lời nàng chuyển thân bước ra ngoài cửa phòng khách. Đợi Hoàng Xuyến đi rồi, Trịnh Tây Bắc lạnh lùng hỏi:
- Lý Tiểu Quyên, cô nương muốn nói gì với ta?
Lý Tiểu Quyên nhìn chằm chặp vào mặt Trịnh Tây Bắc, mắt nàng đỏ ửng long lanh như sắp trào ra nước mắt, sắc mặt đầy u oán. Trịnh Tây Bắc hỏi:
- Cô nương sao vậy?
- Trịnh ca ca…
- Đừng gọi ta là ca ca, ta là Trịnh Tây Bắc, cô nương cứ gọi thẳng tên cũng được.
Lý Tiểu Quyên nghe câu ấy, cuối cùng nhỏ lệ, Trịnh Tây Bắc lạnh lùng:
- Việc gì mà khóc? Có ai khinh thường gì cô nương đâu?
- Chính ca ca!
- Ta ấy ư? Ta nào dám? Có lẽ cô nương nói sai rồi đó.
Lý Tiểu Quyên không còn nhân nại được nữa, tay ngọc nàng quét mạnh một cái tát thẳng vào má Trịnh Tây Bắc, chàng đưa tay hữu chụp lấy cổ tay nàng, quát:
- Cô nương làm gì vậy? Lý Tiểu Quyên, cô nương có tư cách gì mà đánh ta?
Vừa dứt lời, chàng xoay ngược đánh Lý Tiểu Quyên một tát khiến nàng lảo đảo lùi lại ba bước. Trịnh Tây Bắc âm lạnh nói:
- Đó là do cô nương động thủ trước, chớ trách ta!
Tiểu Quyên nhìn lại chàng, mặt cứ ngẩn ra. Lâu lắm, nàng mới gượng cười, nụ cười đầy đe dọa lẫn phẫn nộ:
- Tốt lắm, Trịnh Tây Bắc, mọi chuyện của chúng ta quả thực đã là quá khứ hết rồi ư?
- Chẳng lẽ không thực?
- Ca ca đã quên ta?
- Ta đã quên từ ba năm trước.
- A… ca ca… người.
Trái tim nàng như bị một trùy đập trúng, nàng cảm thấy máu huyết sôi lên… Nàng đã từng yêu Trịnh Tây Bắc điên cuồng, trong ba năm Trịnh Tây Bắc không hề nhắn gửi nàng một lời, khiến nàng đành đau khổ đi lấy chồng. Nàng oán chàng lắm và cũng yêu chàng lắm. Chẳng phải chàng cũng như nàng hay sao? Suốt đời chàng chỉ yêu có Lý Tiểu Quyên, nhưng bây giờ nàng đã là gái có chồng.
Trịnh Tây Bắc muốn báo thù nàng… báo thù nàng bằng thủ đoạn tàn khốc là chà đạp lên tình cảm cùa nàng. Lý Tiểu Quyên cứ ngẩn người đứng yên.. Lòng nàng đau đớn, đồng thời ý niệm giết người cũng phát sinh càng lúc càng rõ nét. Nàng cười lạnh một tiếng:
- Nếu ca ca quên rồi thì cũng là điều tốt. Cô nương kia có yêu ca ca nhiều lắm không?
- Nàng ấy ư? Hoàng Xuyến? Đương nhiên nàng yêu ta hơn bất cứ ai yêu ta.
Mỗi lời nói của Trịnh Tây Bắc đều chấn động đến trái tim của Lý Tiểu Quyên, nàng cảm thấy chưa bao giờ khó chịu đến thế. Nàng lạnh lùng:
- Chúng ta chằng còn gì để nói nữa!
- Ta đã nói ngay từ trước, cô nương không phải nói rằng giữa chúng ta đã kết thúc đó sao?
- Vâng, đã kết thúc rồi,Trịnh Tây Bắc, bây giờ, chúng ta chẳng còn gì để nói nhưng ca ca đã đến đây ta cũng nên có một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi ca ca cho đúng lễ.
- Chiêu đãi?... Ta xem ra chẳng cần.
- Sao? Ca ca nỡ phụ lòng?
- Chỉ sợ ta ăn không nỗi.
Tiểu Quyên vỗ liền hai tiếng tay, nữ tỳ áo trắng bước ra cung kính hỏi:
- Chủ nhân có gì dạy bảo?
- Dọn tiệc!
- Vâng.
Nữ tỳ liền lui vào trong, không lâu sau ruợu thịt đã dọn lên đầy bàn, Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn quanh, lòng chàng đọt nhiên cũng có chút gì cảm khái, nếu là trước đây thì thực là tốt biết mấy. Hiện tại đã đổi khác hết rồi, cảnh vật, tình cảm, con người, tất cả đểu đã đổi thay. Nhân sinh biến ảo thật quả là vô thường.
Lý Tiểu Quyên nhìn Trịnh Tây Bắc, cất tiếng:
- Xin mời!
Trịnh Tây Bắc nhìn rượu thịt trên bàn, cười gượng:
- Cô nương chưa mời một người.
- Tình nhân Hoàng Xuyến của ca ca?
- Đúng. Nếu cô nương không mời nàng, ta xin cáo từ.
Lý Tiểu Quyên đáp:
- Đương nhiên sẽ mời nàng.
Dứt lời nàng nói lớn vọng ra cửa:
- Hoàng cô nương, xin mời vào.
Hoàng Xuyến cười hàm tiếu, bước ngay vào hỏi:
- Các người đã nói chuyện xong rồi chứ?
Lý Tiểu Quyên cố gượng cười:
- Sự thực chúng ta đâu có gì để bản, bây giờ có một chút tiệc nhỏ để biểu lộ lòng thành, nhị vị đường xa đến đây chắc cũng có đói?
Vừa nói Lý Tiểu Quyên vừa rót rượu đầy ba chén, nàng cất cao chén lên mời:
- Ta xin kính nhị vị một chén rượu nhạt, chúc nhị vị bách niên giai lão, vĩnh viễn yêu nhau.
Dứt lời nàng ngửa cổ uống một hơi cạn chén. Trịnh Tây Bắc và Hoàng Xuyến cùng nói như vô thức:
- Vô cùng đa tạ.
Đồng thời uống luôn cạn chén rượu., Trịnh Tây Bắc rót đầy luôn hai chén mới nâng lên nhìn Lý Tiểu Quyên:
- Lý Tiểu Quyên, mượn hoa hiến Phật, ta kính mừng cô nương một chén này, cũng là chén rượu cảm kích tình cảm của cô nương trước đây đối với ta và cảm tạ sự chiêu đãi hiện nay của cô nương.
Dứt lời chàng ngửa cổ uống cạn. Lý Tiểu Quyên sau khi cạn chén ấy liền cầm đũa mời:
- Mời nhị vị tự nhiên cho!
Ăn một miếng thịt hầm, Trịnh Tây Bắc nhìn Lý Tiểu Quyên thấy sắc mặt nàng vẫn không biểu lộ tình cảm gì, chỉ thấy nàng rót thêm một chén rượu nữa cho Trịnh Tây Bắc, chàng ngăn lại:
- Ta không uống nổi nữa đâu
- Tại sao vậy? Sợ trong rượu có độc ư?
Trịnh Tây Bắc buông tay cho Lý Tiểu Quyên rót đầy chén xong, Lý Tiểu Quyên lại nâng chén:
- Trịnh Tây Bắc, xin cạn chén mừng chúng ta gặp lại.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười nhấc chén rượu, Hoàng Xuyến đè tay chàng xuống:
- Trịnh ca ca, ca ca không nên uống chén rượu này nữa.
Lý Tiểu Quyên lạnh lùng nói:
- Yên tâm, chàng không say đâu
- Say?
Trịnh Tây Bắc không biết hữu ý hay vô ý bật cười:
- Chỉ có ba chén rượu nhỏ này, say sao được?
Hoàng Xuyến vội nói:
- Chúng ta còn có việc phải đi, ca ca uống nhiều sao được?
Trịnh Tây Bắc nhìn Hoàng Xuyến:
- Xuyến muội muội, cảm tạ muội muội lo lắng, nhưng ta không thể không uống chén rượu này.
- Tại sao?
- Vì chén rượu này chứa toàn bộ tình cảm của Lý cô nương đối với ta đó…
- Không, trong ấy…
- Ta biết trong ấy có gì?
Chàng cười lạnh một tiếng, tiếp lời:
- Đừng nói trong rượu này có độc dược, dù có tẩm thuốc phá hết xương cốt đi nữa, Trịnh Tây Bắc ta cũng uống!
Dứt lời, quả nhiên chàng đưa chén rượu uống cạn. Hoàng Xuyến lo lắng nhìn Trịnh Tây Bắc. Lý Tiểu Quyên cũng biến sắc, buột miệng:
- Ca ca biết trong rượu có độc thật sao?
Trịnh Tây Bắc bật cười lạnh lùng:
- Lúc cô nương rót rượu ngón tay đặt trên miệng hũ rượu, thế nên chén rượu thứ nhất cho ta uống tự nhiên là có độc…
- Thế sao ca ca cứ vẫn uống?
Trịnh Tây Bắc thản nhiên:
- Ta đã nói rồi, dù nó có tẩm thuốc phá hết xương cốt, ta cũng uống vì đó là rượu kính của cô nương, để cô nương yên tâm…
- Yên tâm? Ha ha ha…
Lý Tiểu Quyên bật cười lớn, tiếng cười của nàng sắc ngọt lạnh tóc gáy. Trịnh Tây Bắc đứng bật dạy nói:
- Xuyến mội, chúng ta nên đi thôi.
Hoàng Xuyến cũng đứng dậy, đồng thời Trịnh Tây Bắc cất bước ra ngoài cửa… bước đi vài bước, chàng quay đầu:
- Lý Tiểu Quyên, cô nương có thể sai người tiễn chúng ta ra khỏi nơi đây không?
Sắc mặt Lý Tiểu Quyên trắng dần, nàng gọi lớn:
- Trịnh Tây Bắc, ngươi quá tàn khốc đối với ta đó.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười khinh thị:
- Cô nương nói như vậy là sao?
- Ta được lệnh cho người uống rượu độc, ngươi đã biết mà vẫn uống, ngươi muốn buộc ta…
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng:
- Ta buộc cô nương bị trừng phạt trong tâm hồn ư? Không, lầm rồi, đó chỉ vì rượu kính của cô nương, ta nhất định phải uống đúng không?
Chàng mỉm cười, cười tàn khốc nói tiếp:
- Lý Tiểu Quyên, ta xin hỏi một câua cô nương có thể sai người tiễn chúng ta ra khỏi nơi này không?