Đổ Bác Chi Vương

Chương 32: Chương 32: HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN






Lý Tiểu Quyên nghiến răng:

- Trịnh Tây Bắc, ngươi đã thay đổi thành một kẻ quá tàn khốc, ta coi như không quen biết với ngươi nữa.

Nàng gọi to:

- Tiểu Thanh!

Nữ tỳ áo trắng ứng thanh đáp:

- Có nữ tỳ đây.

- Tiễn khách!

- Vâng.

Trịnh Tây Bắc nhìn Lý Tiểu Quyên:

- Đúng vậy, ta là một kẻ tàn khốc, báo cho cô nương biết, người cho ta hy vọng ta sẽ báo thù bằng tình, kẻ cho thất vọng, ta sẽ báo bằng hận. Lý Tiểu Quyên, chúng ta vĩnh biệt lần này, từ nay về sau, chúng ta chỉ là những người xa lạ.

Dứt lời, chàng dắt tay nữ tỳ áo trắng ra đi. Bước xuống thạch cấp, Hoàng Xuyến hỏi:

- Ca ca có cảm thấy trong người có gì khác lạ không?

Trịnh Tây Bắc nhìn nàng, mắt chàng có chút gì cảm kích, bất kể nàng là ai… hoặc có thể nàng thuộc về chàng chỉ vì thua bạc, cuối cùng chàng cũng cảm kích vì sự quan tâm lo lắng của nàng. Chàng thở dài:

- Cuộc chơi đã kết thúc rồi!

Thiếu nữ áo vàng Hoàng Xuyến rùng mình, nàng hiểu rõ ý tứ sâu kín trong lòng chàng, nàng mỉm cười dịu dàng quan thiết:

- Tuy cuộc chơi đã kết thúc nhưng lẽ nào muội muội không có quyền hỏi thăm ca ca ư?

- Đa tạ cô nương để ý.

Hoàng Xuyến cười khổ, bấy giờ, họ đã đi ra khỏi cửa động bí mật. Trịnh Tây Bắc nói với nữ tỳ:

- Hãy quay về báo chủ nhân của cô nương, Trịnh Tây Bắc nhớ mãi thịnh tình của nàng!

Nữ tỳ chuyển thân vào động, cửa động từ từ đóng lại, Trịnh Tây Bắc vội vàng rút một viên dược hoàn do lão quái nhân trong mộ tặng chàng cắn vỡ làm đôi nuốt chửng. Trịnh Tây Bắc hiểu rất rõ chàng uống loại rượu cực độc, loại rượu độc ấy chỉ chưa đến lúc phát tác thôi, nếu nó phát tác tất sẽ phá nát lục phủ ngũ tạng chàng cũng nên. Trịnh Tây Bắc uống nửa viên thuốc xong, bèn nói:

- Cô nương đã có thể ra đi được rồi đó.

- Ngay bây giờ ư?

- Đúng. Chúng ta đã giao hẹn, khi cuộc chơi này kết thúc, Trịnh Tây Bắc ta cảm kích vì sự hợp tác của cô nương để cô nương tự do ra đi.

Trong ánh mắt Hoàng Xuyến thoáng ướt:

- Muội muội muốn theo ca ca một đoạn nữa, sợ rằng ca ca sẽ ra việc bất thường.

- Cô nương cứ đi đi, ta tự biết lo cho thân ta.

- Không được.

- Tại sao không được?

Hoàng Xuyến đáp:

- Trịnh Tây Bắc, theo ca ca thì chúng ta chỉ giả đóng một cuộc đùa chơi, nhưng ca ca đã chiếm được cảm tình của muội muội… vì ca ca đã nói những lời yêu đương, đã nắm tay, đã hôn muội muội, có thể ca ca không hề yêu muội muội, nhưng muội muội đã yêu ca ca…

- Những điều đó cô nương đều đã bằng lòng trước rồi mà?

- Đúng, và sau muội muội đã yêu ca ca thật.

- Không. Không thể được.

- Muội vạn lần có thể được.

Trịnh Tây Bắc bật cười lạnh lùng:

- Cô nương yêu ta vì cái gì?

- Vì người của ca ca.

- Báo cho cô nương biết, ta sống đây chỉ là cái xác không hồn lạnh lẽo chẳng còn chút tình cảm nào…

Ánh mắt Hoàng Xuyến như có lệ:

- Chỉ cần ca ca biết muội muội yêu ca ca là đủ rồi…

Đột nhiện Trịnh Tây Bắc gào thét như điên cuồng:

- Đi đi, đi đi, ta không phải là người, ta chỉ là cái xác biết đi, ta không thể yêu đương bất kì ai nữa, đừng nói chuyện yêu đương với ta nữa. Đi đi!

Tiếng gào thét điên cuồng của chàng khiến thiếu nữ sợ hãi lùi một bước. Nàng gậin dữ nhìn Trịnh Tây Bắc, tay ngọc giơ lên tát vào má chàng một cái cực mạnh:

- Ca ca thực là một người tàn nhẫn!

Dứt lời nàng chuyển thân bỏ đi. Trịnh Tây Bắc đưa tay xoa cái má bị tát nóng ran của mình, bất giác chàng cảm thấy bi thiết không thể tưởng tượng, hai mắt chàng ứa ra hai dòng lệ… Chàng muốn khóc rống lên nhưng tiếng không thể thoát ra. Chàng là một người nhẫn tâm thật ư?

Chàng tự nhủ chàng đâu phải là một người tàn nhẫn, chàng phải dùng những thủ đoạn ấy đối xử với các nữ nhân như Lý Tiểu Quyên, Đinh Hương và Hoàng Xuyến chỉ vì chàng oán hận tất cả, chàng không có hy vọng có người nào yêu chàng thật sự nữa, nhân vì, người thực sự yêu chàng, chàng đã đánh mất. Mất Lý Tiểu Quyên… là mất hết cả. Chàng khôn xiết bi thương thống hận, chàng chẳng biết mình nên thống hận ai nên đành thống hận mình.

Chàng nghiến răng chùi khô lệ trên mặt ngồi khoanh chân xuống đất, chàng định dùng chân lực kết hợp với dược lực đẩy chất độc trong người ra… Đột nhiên, đang lúc chàng vận công trừ độc bỗng chàng cảm thấy đau nhói trong phế phủ, cơn đau khiến chàng muốn nghẹt thở cơ hồ sắp ngã, càhng chấn động sắc mặt biến hẳn. Chất độc của rượu quả thực độc hơn chàng tưởng tượng. Chàng nghĩ thế là hết, chất độc này không thể dùng công lực khu trừ nổi, khi không vận công còn có phần dễ chịu, hễ vừa vận công, toàn thân chàng lại đau đớn chịu không thấu… Chàng nghiến răng oán hận: “Lý Tiểu Quyên, ngươi đã đoạn hết tình cảm của ta chưa đủ, lại còn muốn đoạt mạng ta…”. Thế nhưng chàng vẫn không hận nàng vì tình yêu của chàng dành cho nàng đã sâu xa từ thủa nào.

Chàng lại rút mấy viên đan dược, uống nửa viên nữa, tiếp đó lại uống thêm một viên. Trịnh Tây Bắc uống liên tiếp một viên rưỡi, sau khi đan dược tan ngấm chàng mới miễn cưỡng khống chế được chất độc.

Đột nhiên từ xa cất lên một hồi hú dài xe bầu trời vọng lại, Trịnh Tây Bắc nghe tiếng hú ấy bất chợt giật mình kinh hoảng, theo tiếng nhìn tới, mấy bóng nhân ảnh đã đến nơi. Chớp nhoáng, họ đã đến trước mặt Trịnh Tây Bắc. Chàng quét mắt biến sắc quát:

- Là ngươi đấy ư?

- Trịnh huynh đài không ngờ huynh lại đến Tuyết Sơn, Hàn Đông Nam không kịp tiếp đón, xin tha thứ.

Nét mặt “Tuyết Sơn Ma Tử” có gì gian xảo, Trịnh Tây Bắc chợt nhớ lại, chàng buồn bã nhìn hắn. Hàn Đông Nam chẳng phải là huynh đệ cùng cha mẹ với chàng đấy sao? Huynh đệ tương phùng… mà coi như tù nhân làm sao chàng không đau lòng được? Nhưng sự thực này chàng biết giải thích ra sao với Hàn Đông Nam đâya

“Tuyết Sơn Ma tử” cười lạnh lẽo, hắn tung thân đến gần chàng, nói;

- Trịnh huynh đài, tuy ta không kịp tiếp đãi nhưng ái thê của ta đã chiêu đãi huynh đài rồi…

Trịnh Tây Bắc biến sắc run run hỏi lại:

- Sao? Lý Tiểu Quyên là… vợ huynh à?

- Đúng vậy?

Nghe câu xác nhận ấy đầu chàng như bị một búa đập trúng. Trời hỡi! Lý Tiểu Quyên lại vợ ca ca của chàng? Chàng đau xe ruột gan cơ hồ ứa nước mắt. “Tuyết Sơn Ma tử” vẫn lạnh lùng:

- Trịnh huynh đau buồn lắm ư?

Trịnh Tây Bắc cười gượng:

- Thế nào, chuyện ước hẹn của chúng ta là do Hàn huynh sắp đặt sao?

- Đúng vậy.

- Như thế là huynh cũng biết ta đã uống nhằm rượu độc.

- Không sai, loại chất độc ấy trong thiên hạ không ai giải được. Chỉ trong vòng ba ngày dù có Đại La thần tiên cũng hết cách cứu mạng huynh đài đó!

Trịnh Tây Bắc cười gằn. Nụ cười chàng vẫn tàn khốc như cũ, đồng thời một chút lửa giận vì bị lừa bịp xông lêne Lý Tiểu Quyên mời chàng tới, là do lệnh của “Tuyết Sơn Ma tử” này. Chàng tắt nụ cười nói:

- Không hiểu sao Hàn huynh lại dùng thủ đoạn ấy đối phó với ta?

“Tuyết Sơn Ma tử” lạnh như băng giả đáp:

- Vì chúng ta là kẻ thù.

- Kẻ thù? Vì sao mà thù?

- Ta chẳng cần biết vì sao mà thù, chỉ vì ta thấy sự tồn tại của ngươi khiền ta bất an. Đúng thế ta đã có quyết tâm nếu ngươi sống ta chết, có Hàn Đông Nam là không thể có Trịnh Tây Bắc.

Trịnh Tây Bắc cười nhạt hỏi:

- Hạ độc vào trong rượu, ngoài ý của ngươi còn…

- Còn là ý của chủ nhân ta nữa!

Trịnh Tây Bắc quát to:

- Hàn Đông Nam, ngươi có biết phụ mẫu của ngươi là ai không? – Ta không có phụ mẫu… điều ấy ta đã nói với ngươi một lần rồi.

- Không có phụ mẫu sao?

Trịnh Tây Bắc phẫn nộ nhìn hắn:

- Chẳng lẻ ngươi đẻ ra từ khối đá sao?

- Đương nhiên không!

- Thế ngươi có muốn ta báo cho biết phụ mẫu ngươi là ai không?

- Cứ nói!

- Chúng ta là anh em cùng cha mẹ đấy!

“Tuyết Sơn Ma tử” hơi giật mình nhưng rồi hắn bật cười ha hả:

- Chỉ vì tên của chúng ta là “Đông Nam” và “Tây Bắc” mà ngươi cho rằng chúng ta là huynh đệ ư?

- Không chỉ vì tên, chúng ta đích xác là huynh đệ, điều này có người có thể chứng minh.

- Chúng ta là huynh đệ ư? Bất kể điều ấy đúng hay không đúng, ta đã nói rồi, trên đời này hai ta không thể cùng tồn tại được!

Trịnh Tây Bắc giận đến toàn thân run lên, chàng quát:

- Chẳng lẽ ngươi không có một chút tình thân thuộc nào ư?

- Tình thân thuộc? Trịnh Tây Bắc, tôn chỉ của ngươi và ta khác nhau, điều ấy chúng ta khỏi cần nói tới nữa, hiện tại, ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta về bản lâu!

- Để làm gì?

- Để cho chúng ta biết sư phụ ngươi cất dấu “Thiên Địa huyết bài” nơi nào.

Trịnh Tây Bắc biến sắc, sát khí nổi dậy, chàng lạnh lẽo gầm lên:

- Hàn Đông Nam, nể vì tình huynh đệ, ta không muốn giết chết ngươi, nếu ngươi trao cho ta Trình chưởng môn nhân!

- Không được, ngươi chỉ còn sống ba ngày.

Trịnh Tây Bắc quát to, dù giọng chàng đã run lên:

- Hàn Đông Nam, ngươi buộc ta phải hạ thủ ư?

- Chỉ e ngươi vĩnh viễn không có khả năng hạ thủ được nữa, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi đồng ý đợi ta mời hay ngoan ngoãn theo ta.

Trịnh Tây Bắc nhìn nụ cười gian xảo của “Tuyết Sơn Ma tử” Hàn Đông Nam, tâm trạng kích động đến độ run cả người, có lẽ Hàn Đông Nam không có thuốc giải độc thật. Chàng gầm to:

- Ngươi cứ thử xuất thủ thử xem!

- Trịnh Tây Bắc, đó là chính ngươi tự tim chết đó nhé!

Cùng với tiếng quát thân hình hắn bắn vọt tới nhanh như chớp xẹt tay hữu hắn vung lên xuất thủ chụp tới mặt Trịnh Tây Bắc. Thế chụp ấy cực mau và lúc tay hắn chụp tới, chưởng tay tả cũng đập liền tới giữa ngực chàng. Đột nhiên, nhân ảnh xẹt qua, hai chiêu đồng thời xuất thủ của “Tuyết Sơn Ma tử” đánh vào khoảng không. Trịnh Tây Bắc như một bóng ma đã luồn về sau lưng hắn.

“Tuyết Sơn Ma tử” giật mình kinh ngạc. Hắn cơ hồ không tin vào mắt nữa, Trịnh Tây Bắc đã thi triển thân pháp gì mà tránh được hai chiêu sát thủ lợi hại của hắn, mặt hắn lộ vẻ sợ hãi nhìn chàng lạnh lẽo quát:

- Trịnh Tây Bắc, sao? Ngươi không dám xuất thủ?

Trịnh Tây Bắc cười lạnh:

- Vì tình huynh đệ ta nhường ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, nếu ngươi cứ mê muội không tỉnh ngộ…

- Ngươi tiếp thử ba chiêu thử xem sao đã!

Chưa dứt lời, “Tuyết Sơn Ma tử” đã bung cánh quạt tới cuốn gió mang theo uy lực kinh người tấn công vào mặt Trịnh Tây Bắc… Chàng búng thân tránh chiêu ấy, khi Trịnh Tây Bắc vừa búng thân, “Tuyết Sơn Ma tử” quát to một tiếng, chiêu thứ hai tức thì xuất cực mau, chiêu thức rất độc. Trịnh Tây Bắc gầm lên:

- Đó là chiêu thứ tư rồi đó!

Chàng xuất thủ liền, chưởng phong cuốn tới “Tuyết Sơn Ma tử”. Chưởng ấy mang theo bảy thành công lực của chàng khiến “Tuyết Sơn Ma tử” cảm thấy chấn động vội thu thân lùi lại. Trịnh Tây Bắc búng thân tiếp tới đã đến trước mặt hắn.

[ mất 2 trang]

Chưa dứt lời, thân hình chàng lướt tới, tay hữu múa một vòng tròn, chưởng lực phát tới tấn công. Giữa lúc chàng xuất thủ, bốn lão nhân áo trắng đồng thân vọt tới hướng Trịnh Tây Bắc, mỗi lão đánh một chưởng. Bốn lão nhân này đều là cao thủ đệ nhất của “Tuyết Sơn Ma Lâu” võ công chàng hơn hẳn các nhân vật gian hồ bình thường. Bốn luồng chưởng cuốn gió đập tới. Trịnh Tây Bắc gầm to:

- Các người tìm cái chết chăng?

- Tiểu tử, chỉ sợ người chết trước tiên là người đó!

Trịnh Tây Bắc cả giận gầm lên:

- Nếu đã như thế nào đừng trách ta độc ác!

Tiếng gầm của chàng sát khí xung thiên, Thân hình chàng cuốn một vòng xuất chiêu lợi hại “Hồn đoạn thiên nhai” đột ngột bung ra. Tiếng rú thảm khốc vang lêne máu huyết bắn tóe lên, hai lão nhân đứng đầu chết liền tại chỗ.

Trịnh Tây Bắc quát lớn:

- Còn hai lão nữa hãy nạp mạng!

Lời quát chưa dứt, chưởng thứ hai của chàng đã tấn công tới. Tiếng rú rợn người lại cất lên, hai lão nhân áo trắng còn lại chết thảm dưới tay Trịnh Tây Bắc. Chỉ hai chiêu giết bốn cao thù của “Tuyết Sơn Ma Lâu” khiến Hàn Đông Nam kinh sợ ngẩn người. Trịnh Tây Bắc ngầu mặt nhìn “Tuyết Sơn Ma tử”:

- Hàn Đông Nam, ta hỏi ngươi, Trình chưởng môn nhân hiện ở đâu?

- Tại bản lâu.

- Hay lắm, ta ở đây đợi ngươi trong vòng một giờ buộc ngươi phải thả người ra, nếu không sẽ hủy diệt “Tuyết Sơn Ma Lâu” đó, chớ trách ta không nói trước.

“Tuyết Sơn Ma tử” cười gằn hắn chuyển thân bỏ đi. Trịnh Tây Bắc nhìn theo bóng hắn, chàng thở dài rũ rượi tự than: “Trời ơi, hắn là ca ca của ta và phu quân của người yêu ta, ta nỡ nào giết hắn?”

Không lâu sau, một bóng nhân ảnh áo trắng vọt thân ra ngoài cửa cốc núi, chớp mắt bóng người ấy đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, đó là một đại hán mặc võ phục trắng ước độ ba mươi tuổi… nhưng chẳng thấy bóng “Tuyết Sơn Ma tử”.

Trịnh Tây Bắc hơi thay đổi sắc mặt, đại hán ấy nhìn chàng hỏi:

- Các hạ phải là Trịnh Tây Bắc?

- Đúng. Còn Hàn Đông Nam đâu?

- Hắn đang ở bản lâu. Bản nhân phụng lệnh đến đây kính mời các hạ đến bản lâu.

- Để làm gì?

- Lệnh của lâu chủ, không biết các hạ có dám đến bản lâu?

Trịnh Tây Bắc cười lớn:

- Đừng nói chỉ là cái Ma lâu nhỏ bé này, dù cho có là núi đao rừng kiếm, Trịnh Tây Bắc ta há đâu không dám đến? - Thế thì xin mời các hạ.

Trịnh Tây Bắc kiêu ngạo bước tới cửa cốc, trong cốc phủ đầy tuyết im lặng như cảnh chết và chẳng khác nào mấy tòa lầu tạo thành hình cái đầu lâu vĩ đại thấp thoáng đã nhìn thấy xa xa cuối tầm mắt.

Chuyển qua một khúc quanh bước lên mấy bậc thềm bằng băng đá chợt thấy hai bên đứng thành hai hàng đệ tử “Tuyết Sơn Ma Lâu” ước có đến cả trăm người. Thần sắc của tất cả bọn đệ tử ấy đều lạnh lẽo chằng khác nào lớp tuyết đọng dưới chân.

Trịnh Tây Bắc hơi chậm chân lại, tên đại hán vội mỉm cười:

- Các hạ tài hoa tuyệt thế, chủ nhân bản lâu rất khâm phục các hạ nên ra lệnh cho môn nhân xếp hàng đón các hạ đấy.

- Xin đa tạ.

Chàng ngẩng cao đầu bước tới. Đương nhiên cảnh ấy chẳng giống đón tiếp chút nào… mà giống tống tán. Trịnh Tây Bắc hiểu rất rõ, lần vào Tuyết Sơn này hiểm nguy muôn trùng đang chờ đón chàng. Tiến vào một vùng đất rộng là đã đến cửa “Tuyết Sơn Ma Lâu”. Cửa nó cũng xây thành cái hình đầu lâu ở trên cao treo lủng lẳng bốn cái đầu lâu trắng hếu mỗi cái viết một chữ đỏ như máu: “Tuyết Sơn Ma Lâu”.

Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn vào trong cửa, trong ấy là một không khí lạnh lùng đe dọa… câm lặng không có một âm thanh. Đại hán lại tiến đến:

- Xin mời các hạ.

Trịnh Tây Bắc cười nhạt:

- Mời lâu chủ ra đón khách mới hợp lẽ chứ!

- Cái ấy…

- Đi mời lâu chủ đi, nếu không, ta xuất thủ đó!

Câu nói của chàng sung mãn đầy sát khí khiến đại hán giật mình đành “Vâng” một tiếng bước vào trogn Ma lâu đi như chạy…

Trịnh Tây Bắc đứng ở đấy chờ đợi. Chung quanh đầy tuyết đọng trắng xóa, nhiều tiếng chân di chuyển nhẹ nhàng đến gần chàng. Trịnh Tây Bắc phán đoán, chung quanh chàng, ít nhất cũng có cả trăm tên vây chặt nơi này rồi. Chàng không hề quay đầu cứ ngạo mạn đứng yên tại chỗ. Đột nhiên có tiếng chân hỗn loạn từ trong Ma lâu vọng ra bỗng thấy “Tuyết Sơn Ma tử” dẫn theo bốn quái nhân như bốn xác chết xuất hiện trước mặt. Trịnh Tây Bắc biến sắc, quát hỏi:

- Hàn Đông Nam, ngươi có trao người cho ta không?

Tiếng quát của chàng rất dễ sợ vì sung mãn sát cơ, ánh mắt chàng đỏ ngầu nhìn Hàn Đông Nam. Hắn cười nhạt:

- Trịnh Tây Bắc, nếu chúng ta không thả người thì sao?

- Các ngươi tưởng trăm đễ tử có thể làm gì được Trịnh Tây Bắc ta sao? Ta hỏi lại ngươi có trao người hay không?

- Không.

Trịnh Tây Bắc gầm lên một tiếng, thân hình búng lên mau như chớp xẹt xuất thủ một chưởng mạnh như núi xuống “Tuyết Sơn Ma tử”. Chàng vừa xuất thủ, bốn quái nhân như xác chết liền vây chặt lấy chàng, mỗi tên phát xuất một luồng âm phong giải vây cho “Tuyết Sơn Ma tử” liền. TTN nhận ra thế tấn công của bốn quái ấy chẳng những ảo diệu tuyệt luân mà còn như hỗ tương phối hợp lẫn nahu thành một thế trận.

Trịnh Tây Bắc hơi kinh ngạc trong lúc “Tuyết Sơn Ma tử” quát:

- Trịnh Tây Bắc ngươi chưa bó tay chịu trói ư?...

Chàng phát giác chưởng lực chàng chỗ nào cũng bị kiềm chế, nếu cứ kéo dài tình trạng này chàng tất rơi vào tay bọn chúng, lập tức sát cơ nổi dậy, chàng gầm lên một tiếng lớn đán ra một chưởng cực mạnh.

Chưởng ấy của Trịnh Tây Bắc chỉ là hư chiêu, khi bốn lão nhân xác chết vừa tránh thân sang một bên, tay tả chàng quạt mạnh… Chiêu thứ hai chàng thi triển “Vạn quỷ triền thân”, chiêu ấy do quái nhân trong mộ truyền cho chàng là chiêu võ công cực kỳ diệu.

Chiêu ấy của Trịnh Tây Bắc vừa đánh ra chàng cảm thấy nội phủ đau nhói, vừa lúc có tiếng rú của một lão quái nhân rồi theo tiếng quái nhân ấy ngã xuống đất. Trán chàng vã mồ hôi, sắc mặt chàng xám lại, chàng hiểu ra, chàng không thể động thủ vì khi động thủ, dược lực không áp chế nổi chất độc dữ dội trong người chàng.

Giữa lúc Trịnh Tây Bắc lo sợ, ba lão quái nhân tiếp tục phát động thế tấn công. Bốn người thiếu một, uy thế giảm sút rất nhiều, Trịnh Tây Bắc cố vận hết công lực áp chế độc chất, tay phải chàng quét mau phát ra một chưởng.

Chưởng ấy vừa phát ra, thân hình chàng búng vọt lên, mau như ánh chớp tiến đến bên “Tuyết Sơn Ma tử”. Chàng bất ngờ xuất thủ cực mau, “Tuyết Sơn Ma tử” hết đường tránh né. “Bình” một tiếng, thân hình hắn văng ra xa. Trịnh Tây Bắc lại búng thân tiếp, định đuổi theo đập chưởng thứ hai lên thân “Tuyết Sơn Ma tử”, nào ngờ một luồng chân lực nội gia đẩy tới buộc chàng lùi lại ba bước, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy một thiếu phụ diễm lệ mặc áo bào đỏ xuất hiện tại trước cửa.

Sau lưng thiếu phụ là bốn lão nhânacao thấp gầy béo khác nhau. Sắc mặt Trịnh Tây Bắc đổi thành trắng bạch, nhìn phong cách đài các bệ vệ ấy càhng đã hiểu thiếu phụ là ai rồi. Thiếu phụ cười nụ lạnh lùng:

- Tên tuổi các hạ thật quả không phải hư truyền!

Trịnh Tây Bắc cảm thấy máu huyết chàng sôi sục trong nội phủ, nếu chàng động thủ tiếp tất có thể bị chất độc phát tác chết liền tại chỗ. Chàng mỉm cưởi ngạo mạn:

- Các hạ là Ma lâu chủ nhân chăng?

- Đúng vậy.

- Thế càng hay, các hạ biết tại hạ đến đây vì sao rồi chứ?

- Muốn nhận chưởng môn nhân Hoàng Sơn phái chứ gì?

- Đúng.

- Ta không trao người thì sao?

- Tại hạ không sợ các hạ không trao.

Thiếu phụ áo đỏ diễm lệ mỉm cười lạnh lẽo:

- Trịnh Tây Bắc, ta nhận rằng ngươi chưa sợ chất độc “Liệt tâm chi độc”, hiện tại xem ra ngươi chỉ là một tên tầm thường, ngươi không còn khả năng động thủ nữa…

- Xin cứ thử xem sao!

Trịnh Tây Bắc quát to câu ấy, thân hình đã lướt tới mặt lâu chủ “Tuyết Sơn Ma Lâu” này, tay hữu chàng từ từ giơ cao lên…

Đột niên, một bóng nhân ảnh trắng xóa vọt ra kêu lêne

- Trịnh Tây Bắc, bỏ tay xuống đi! Còn hơn là bị nát hết lục phủ ngũ tạng!

Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn, thì ra đó là Lý Tiểu Quyên vừa mới xuất hiện. Chàng cười gằn:

- Lý Tiểu Quyên, ta chết chẳng vì trúng độc của cô nương đấy sao? Ta dù bị chất độc phát mà chết ngay cũng không thèm bó tay. Lý Tiểu Quyên, nếu ta thực sự có chết đều là do tay cô nương mà ra cả…

Chàng hơi dùng lời, chuyển xoay về hướng thiếu phụ áo đỏ, tiếp:

- Các hạ có trao người hay không?

Thiếu phụ lạnh lùng cười đáp:

- Muốn ta trao người cũng được nhưng có một điều kiện.

- Điều kiện gì, nói mau!

- Báo cho ta biết “Thiên địa huyết bài” hiện đang ở đâu?

- Đừng nằm mộng!

Thiếu phụ diễm lệ biến sắc, lạnh lẽo nói:

- Thực các hạ không chịu nói?

- Chủ nhân thực không trao người?

Sắc mặt lâu chủ “Tuyết Sơn Ma Lâu” biến đổi hẳn, bà lộ sát cơ quát lên một tiếng, thân hình búng cao lên, trong tiếng quát tay ngọc tấn công luôn về hướng Trịnh Tây Bắc. Chàng vội bắn thân tránh chiêu tấn công của thiếu phụ, giữa ngay lúc ấy chiêu thứ hai của bà đã phát. Trịnh Tây Bắc quát lớn:

- Lý Tiểu Quyên, cảm tạ cô nương đã ban cho tại hạ ngày hôm nay!

Chàng nghiến răng cố sức đánh ra một chưởng. Trịnh Tây Bắc hiểu rất rõ chàng không nêm xuất thủ, cghỉ cần không quá ba chêu nữa tất chất độc sẽ phát tác giết chết chàng. Nhưng chàng vốn là người cao ngạo, thà chàng bị chất độc giết chết chứ không muốn bó tay chịu trói, khi chàng xuất thủ, Lý Tiểu Quyên cũng vung tay quát to:

- Trịnh Tây Bắc, ngươi thực muốn chết đấy ư?

Trịnh Tây Bắc trừng mắt nhìn Lý Tiểu Quyên, chàng quát:

- Cút đi! Ta chết đâu có quan hệ gì với cô nương, có phải cô nương đã bỏ độc trong rượu? Trịnh Tây Bắc ta xin chết để báo đáp hồng nhan, đâu có gì đáng tiếc nữa.

Câu nói ấy của chàng rất thê lương. Đúng vậy, nếu không phải vì Lý Tiểu Quyên làm sao chàng ra đến nông nỗi này? Hai mắt Lý Tiểu Quyên long lanh như có lệ, lùi lại một bên. Trịnh Tây Bắc giận dữ nhìn thiếu phụ chủ nhân, chì thấy bà lạnh lẽo cười nói:

- Nếu các hạ cứ mê muội không tỉnh ngộ xin đừng trách ta.

Chưởng thế lại cất lên, đánh ra một chưởng, Trịnh Tây Bắc gầm lên quét chưởng ra, bấy giờ chàng cố ý liều mạng, chàng thà bị chất độc giết chết cũng quyết giết lâu chủ “Tuyết Sơn Ma Lâu”. Những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống má chàng.

Lâu chủ “Tuyết Sơn Ma Lâu” đột ngột bay vọt tới, chưởng phong quét ra, Trịnh Tây Bắc tránh sang một bên, thân hình chàng cũng búng lên quạt chưởng. Đột nhiên… Trịnh Tây Bắc rú lên một tiếng thê thảm, thân hình càng như con diều đứt dây từ trên không rơi xuống mặt tuyết. Lý Tiểu Quyên kinh dị rú lên… chỉ thấy hai mắt Trịnh Tây Bắc nhắm nghiền, sắc mặt trắng dã như tuyết hai tay ôm chặt lấy bụng mê man bất tỉnh trên đất… chất độc đã phát tác. “Tuyết Sơn Ma tử” cười gằn một tiếng lướt thân đến gần chàng, hắn quát một tiếng trảo pháp vươn ra chụp lấy Trịnh Tây Bắc nhưng trong một chớp mắt cực mau, một tiếng quát thánh thót vọng tới. “Bình” một tiếng, miệng “Tuyết Sơn Ma tử” phun máu ra như suối văng ra xa. Chúng nhân ở đó cơ hồ sắp kinh dị bật ra tiếng kêu… Đưa mắt nhìn ra bỗng thấy cạnh bên thân Trịnh Tây Bắc đã xuất hiện một thiếu nữ áo vàng diễm lệ từ bao giờ, Lý Tiểu Quyên buột miệng kêu:

- Hoàng Xuyến, là cô nương đấy ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.