“Vô Thường Khách” cười lạnh lẽo :
- Các hạ có thể giải được huyệt đạo thoát chết, điểm ẩy thực ngoài dự liệu của Thạch mỗ, đến “Kim Chủy môn” lần này, phải chăng các hạ muốn tìm ta chăng?
- Đúng vậy.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Đòi người!
- Đòi ai?
- Phải chăng Cao Ngọc Bình bị ngươi bắt về đây?
- Đúng.
- Nàng ở đây? Ta muốn ngươi ngoan ngoãn giao nàng ra đây, nếu không ngươi phải đền mạng hôm nay đó!
“Vô Thường Khách” bật cười lạnh lẽo :
- Trừ chuyện đòi Cao Ngọc Bình ra còn chuyện gì nữa không?
- Cũng muốn ngươi giao cả Tuyết Sơn Ma Tử!
- Còn gì nữa?
- Báo thù ngươi đã điểm huyệt ta. Ngoài ra còn tìm Bốc Thiên Lãng đòi nợ!
“Vô Thường Khách” lạnh lùng :
- Té ra ý các hạ đến “Kim Chủy môn” đều bất thiện cả!
- Đúng vậy!
- “Vô Thường Khách” biến sắc mặt nói to :
- Các hạ hãy mau ngoan ngoãn rút khỏi Kim Chủy môn.
- Còn không?
- Chết ngay lập tức!
- Hãy cứ thử xem sao!
“Vô Thường Khách” cười lớn :
- Ta sẽ xem các hạ có tuyệt thế võ công gì mà dám ngông cuồng như thê!
Tiếng cười vừa dứt người đã lướt tới trước mặt Trịnh Tây Bắc. Chàng mở lớn mắt giận dữ nhìn “Vô Thường Khách” lạnh lẽo quát :
- “Vô Thường Khách”, hôm nay xem ra chúng ta không thể làm khác hơn, động thủ đi!
“Vô Thường Khách” gầm lên một tiếng tay phải hắn vươn trảo như những móng quỷ quạt tới, một luồng chưởng lực nội gia cuốn tới Trịnh Tây Bắc. Trong “Kim Chủy môn”, “Vô Thường Khách” là cao thủ hàng đầu, võ công cao tới đâu Trịnh Tây Bắc đã từng biết, vì vậy chàng không mạo hiểm nghênh tiếp chưởng lực ấy của hắn. Chàng bắn thân ngược ra sau tránh chưởng.
“Vô Thường Khách” gầm lên tiếng nữa, đánh ra chưởng thứ hai, giữa lúc chưởng thứ hai của “Vô Thường Khách” chưa phát hết công lực, Trịnh Tây Bắc từ thoái chuyển qua tiến, chiêu đầu tiên “Xuất Vân Thần Long” của “Thần Phong chưởng” đột ngột công xuất.
Chiêu ấy của chàng biến hóa rất mau, chỉ thấy nhân ảnh đảo lộn một vòng “Vô Thường Khách” đã bị chàng bức phải lùi lại. Chuyện ấy xảy ra trong một nháy mắt cực mau. “Vô Thường Khách” bị chưởng Trịnh Tây Bắc bức lùi lại sáu bảy bước, thân hình hắn chưa kịp ổn định Trịnh Tây Bắc đã quát :
- Hãy tiếp thêm chưởng nữa xem sao!
Chưởng thức dữ dội lại tấn công tới. Bấy giờ chàng xuất thủ không còn một chút lưu tình, chiêu thứ nhất thi triển “Xuất Vân Thần Long”, chiêu thứ hai lợi hại hơn là “Phong Quyển Phong Diệp”. Cả hai chiêu đều là tuyệt học tinh ảo nhất của “Thần Phong chưởng”, phát ra từ toàn bộ chân lực chàng sức mạnh như núi dời biển đổ. Đối với võ công Trịnh Tây Bắc, “Vô Thường Khách” bị quá bất ngờ, hắn nhận định trong vòng một tháng dù chàng có khổ luyện đến đâu đi nữa cũng khống thể tiến bộ lơn lao đến thế. Nhưng võ công chàng trước mắt rõ ràng cao hơn hắn nghĩ rất nhiều.
“Vô Thường Khách” liên tục bị Trịnh Tây Bắc bức bách thối lui cơ hồ không thể trả đòn được nữa, đồng thời thể công của chàng càng lúc càng lợi hại hơn.
“Vô Thường Khách” trong tình trạng như thế tự biết nếu không liều lĩnh khó mà thoát được sự tấn công của Trịnh Tây Bắc, hắn bèn gầm lớn lên một tiếng, đang lúc cực kỳ nguy hiểm hắn tấn công chớp nhoáng một chưởng mong xoay chuyển tình thế. Quả nhiên chưởng liều mạng ấy của hắn có phần hiệu quả ít nhiều. Chỉ thấy nhân ảnh lướt như ánh chớp và chưởng phong rít gió đan kết vào nhau.
Trận ác đấu ấy càng lúc càng quyết liệt khó phân thắng bại. “Vô Thường Khách” vốn là người có võ công cực cao lại cộng thêm sự liều lĩnh nên dù Trịnh Tây Bắc muốn khống chế hắn trong thời gian ngắn là điều không dễ dàng.
Chớp nhoáng hai người đã thi triển hơn mười chiêu. Đột nhiên Trịnh Tây Bắc quát to :
- Ngã xuống!
“Bình” một tiếng tiếp theo là tiếng “hự” trầm uất, thân hình “Vô Thường Khách” bắn tung lên... Trịnh Tây Bắc tung thân theo như ánh chớp đón lấy thân “Vô Thường Khách”, trong thế đón mau lẹ chàng vươn tay hữu chụp lấy huyệt “Mệnh Môn” của hắn. Mặt chàng đầy sát cơ quát tiếp :
- “Vô Thường Khách”! Ngươi muốn chết hay muốn sống?
Cùng với tiếng quát, tay tả chàng từ từ đưa lên chỉ đợi đập xuống... “Vô Thường Khách” đưa tay chùi máu rỉ quanh miệng lãnh lẽo hỏi lại :
- Muốn chết thì sao mà muốn sống thì sao?
- Muốn sống thì phải chấp nhân ba điều kiện.
- Ba điều kiện gì?
- Thứ nhất, cho biết nơi ở của Cao Ngọc Bình.
- Còn thứ hai?
- Trao cho ta “Tuyết Sơn Ma Tử”.
- Còn thứ ba?
Dẫn ta đến gặp Bốc Thiên Lãng.
- Nếu như ta không chấp nhân ba điều kiện ấy?
- Chưởng lực ta lập tức đập xuống đầu ngươi!
“Vô Thường Khách” vẫn không kém lạnh lẽo :
- Điều kiện thứ nhất và thứ hai chỉ có Môn chủ mới có quyền giải đáp.
- Cao Ngọc Bình chết hay chưa?
- Không biết!
- Ngươi bằng lòng dẫn ta gặp Môn chủ các ngươi chứ?
- Có thể.
Tay tả chàng mau như điện điểm vào năm đại huyệt của “Vô Thường Khách” với một thủ pháp rất đặc biệt, sau đó chàng lạnh lùng ra lệnh :
- Ngươi đã bị ta dùng thủ pháp đặc biệt điểm huyệt làm cho công lực ngươi đã phân tán hết rồi, cả đời ngươi sẽ không dụng võ được nữa trừ khi Môn chủ người có khả năng giải huyệt.
“Vô Thường Khách” thê thảm đáp :
- Quả nhiên các hạ là một người ác độc quá lắm!
- Không dám, chỉ trả nợ ngươi đấy thôi!
“Vô Thường Khách” ảm đạm không nói. Trịnh Tây Bắc đẩy “Vô Thường Khách” tới :
- Phiền ngươi dẫn đường!
- Mời các hạ!
Trịnh Tây Bắc cất bước mau nhắm hướng mấy gian lầu các, “Vô Thường Khách” bám theo sau... không lâu, hai người đã đến trước cửa tổng đường của “Kim Chủy môn”, mười lão nhân nam nữ nét mặt đằng đằng sát khí chận giữa đường đi. Trịnh Tây Bắc nhìn lên tòa lâu các chợt thấy trên cửa treo cao một chiếc muỗng bằng gỗ vĩ đại được chạm trổ rất công phu, chính giữa viết ba chữ “Kim Chủy môn”.
Cửa lớn mở rộng, bên trong im lặng như chết. Trịnh Tây Bắc nhìn qua mười lão nhân nam nữ đang hùng hùng hổ hổ chàng âm hiểm cười một tiếng :
- “Vô Thường Khách”, hãy bảo chúng tránh đường cho ta đi!
“Vô Thường Khách” không nửa lời, hắn suy nghĩ thoáng qua, nhận ra là mười môn nhân này dù có hợp lực cũng chưa phải là đối thủ của Trịnh Tây Bắc được. Tâm niệm chuyển động, hắn lạnh lùng quát :
- Các vị hãy tránh đường đi!
Mười môn nhân “Kim Chủy môn” cung kính “dạ” một tiếng lùi lại. Trịnh Tây Bắc cười tươi ngẩng cao đầu bước đến trước cửa, chàng dừng cước bộ lại. “Vô Thường Khách” lạnh lùng :
- Mời các hạ vào!
- Muốn ta tiến vào ư?
- Không phải các hạ muốn gặp chủ môn hay sao?
- Đúng vậy.
- Thế thì mời các hạ vào!
Trịnh Tây Bắc cười ngạo mạn :
- “Vô Thường Khách”, ngươi biết gì về quy củ giang hồ không?
- Có chỗ nào lão phu làm trái quy củ giang hồ đâu?
- Tại hạ muốn gặp Môn chủ ngay tại đây.
- Muốn bản Môn chủ phải ra nghênh đón ư?
- Đó là điều lý đương nhiên, nếu không “Kim Chủy môn” sao đáng gọi là một môn phái lớn trong giang hồ?
“Vô Thường Khách” miễn cưỡng đáp :
- Nếu vậy, xin cho lão phu vào bẩm báo với Môn chủ.
Dứt lời hắn đi luôn vào trong nội viên. Trịnh Tây Bắc vẫn đứng ngoài cửa, nét mặt chàng chẳng hề biểu lộc một tình cảm gì, chàng đang suy tính nên làm cách nào gặp cho được Cao Ngọc Bình và “Tuyết Sơn Ma Tử”. Lần đến “Kim Chủy môn” này lành ít dữ nhiều đó là điều chàng vẫn dự liệu từ trước. Đang lúc chàng trầm tư, thình lình... có tiếng chân vọng lại, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trở ra. Trịnh Tây Bắc hỏi liền :
- Sao rồi?
- Bản Môn chủ nhận định các hạ chưa đáng là khách mà là đến xin gặp mặt bái kiến, nếu muốn bái kiến tất phải do lão phu dẫn vào gặp Môn chủ!
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng hỏi lại :
- Thế ra hắn không chịu nghênh đón ta ư?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc cười gằn :
- Chỉ cần ta động thủ đâu lo gì hắn không lộ diện?
- Ngươi muốn làm gì đây?
- Giết sạch môn nhân “Kim Chủy môn” sau đó sẽ xin “bái kiến”!
- Các hạ muốn động thủ?
- Đúng.
Vừa quát mặt chàng vừa đổi sắc, sát cơ càng dữ. Đột nhiên... Trịnh Tây Bắc gầm lên một tiếng, tay hữu vung lên một luồng cuồng phong cuổn tới, cái hình muỗng gỗ vĩ đại treo trên cao bị chưởng chàng đập vỡ vụn, bụi gỗ bay mù mịt... Đó chính là hành động lăng nhục “Kim Chủy môn”. Trịnh Tây Bắc dám ngang nhiên ở trong “Kim Chủy môn” dùng chưởng đập vỡ tiêu bảng, chẳng khác nào hạ nhục toàn thể môn nhân không thương tiếc.
Mười môn nhân “Kim Chủy môn” đồng thanh quát lớn :
- Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?
Nhân ảnh như những cánh hoa phi thân lại gần Trịnh Tây Bắc. Chàng gầm lớn :
- Muốn chết chính là các ngươi!
Vừa gầm thét tả hữu song chưởng của chàng vừa đánh ra. Lần xuất thủ nào mang theo toàn bộ công lực, uy lực cực mãnh liệt hùng hồn. Trận huyết chiến bắt đầu. Tiếng hò hét vang trời chấn động cả một vùng rừng núi. Đột nhiên... tiếng rú thảm thiết dội lên liên tục, trong bóng các nhân ảnh đảo lộn mang theo cả máu xương bay ra tứ tán, ba lão nhân ngã xuống chết liền tức khắc. “Vô Thường Khách” biến sắc mặt. Theo như tình hình hiện nay mười môn hạ cao thủ của “Kim Chủy môn” thế tất chết sạch dưới tay Trịnh Tây Bắc, “Vô Thường Khách” vội vội vàng vàng chuyển thân chạy vào nội điện.
Tiếng hô hoán, tiếng rú ghê rợn vẫn vang lên bất tận. Bấy giờ đã có bảy môn nhân chết dưới tay Trịnh Tây Bắc. Đột nhiên có tiếng quát rất hùng hồn :
- Dừng lại!
Cùng với tiếng quát ấy có thêm hai nam nữ lão nhân chưa kíp thủ thế ngã xuống chết. Tiến quát hùng hồn ấy chẳng khác nào tiếng sấm động bên tai. Trịnh Tây Bắc phiên thân lui lại sau, nhìn lên chợt thấy một người ngoài tứ tuần diện mạo thanh tú mặc áo gấm xuất hiện ngay trên bậc cửa. Theo sau hắn là “Vô Thường Khách” và hai nam nữ diện mạo cực xấu xí.