Trịnh Tây Bắc xiết bao cảm kích. Mắt chàng ửng đỏ đáp :
- Tiền bối, dù cho vãn bối có vào nước sôi lửa bỏng cũng khó báo đáp được một phần ân đức của tiền bối.
- Nói làm gì chuyện ân đức, ngồi xuống bên ta đây!
Trịnh Tây Bắc đành bước đến bên cạnh bà ngoan ngoãn ngồi xuống. Lã Phương Phương nói :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi đã ở đây hơn một tháng, ta có một lời chân thành khuyên ngươi...
Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên đáp :
- Có việc gì xin tiền bối cứ dạy.
- Phải chăng có lần ta đã nói là Trương Thiên Quân yêu ta?
- Vâng, nhưng tiền bối không yêu y.
Bà cười khổ một tiếng :
- Khi ngươi xuất hiện lại giang hồ, nếu có khi nào gặp Trương Thiên Quân, hãy nói cho y biết ngươi có gặp ta và ngươi cũng chuyển lời ta dùm cho y nghe...
- Lời như thế nào?
- Ngươi nói kiếp này Lã Phương Phương rất lấy làm hổ thẹn đối với y, xin hẹn kiếp sau sẽ báo đáp ân tình cũ!
Trịnh Tây Bắc buồn bã :
- Nếu như y chưa chết, vãn bối sẽ tìm được y để chuyển lời cho tiền bối.
- Hay lắm!
Bà lại cười khổ, giọng trầm hẳn xuống :
- Nhắm mắt định thần thu nạp lấy công lực của ta và đẩy vào kinh mạch, tối kỵ phân tâm.
Trịnh Tây Bắc nhắm mắt lại, một luồng khí nóng chợt chạy vào thân thể chàng từ Thiên Linh Cái chạy qua “Thiên địa chi kiều” tẩy rửa hết châu thân. Luồng khí ấy chạy ba mươi sáu vòng chính là khí chân nguyên tụ tập ở “Thất tinh tĩnh tịch” của chàng... Lã Phương Phương ấn tay lên đầu chàng để chân khí dồn hết vào nội tạng chàng. Một lúc sau Trịnh Tây Bắc mở mắt đã thấy Lã Phương Phương gục đầu xuống như kiệt hết sức lực, bấy giờ bà đã đem hết công lực của bà cấp cho Trịnh Tây Bắc, bà chỉ còn chút hơi thở mỏng manh. Tình trạng ấy khiến chàng rưng lệ, chàng cất tiếng ai oán gọi :
- Lão tiền bối...
Chàng nhảy lên ôm lấy chân của bà, hai mắt bà nhắm chặt hơi thở tơ mảnh nhẹ thoảng. Trịnh Tây Bắc ôm xác bà bật khóc như ôm xác một người thân... Lã Phương Phương miễn cưỡng thều thào :
- Đi... đi... đi đi.
Âm thanh của bà nghe yếu ớt đến nỗi nghe không còn rõ nữa. Trịnh Tây Bắc cố nhịn bi thương hỏi :
- Lão tiền bối, xin cho vãn bối biết “Kim Chủy môn” ở nơi đâu?
- Ở... ở... cốc này... trong cốc có mây mù... vượt qua mây mù ấy... ngươi nhìn thấy... một chùa cổ... hãy di động... đại đỉnh... trên hương án... là vào được... Kim Chủy môn...
Những tiếng sau cùng cơ hồ chàng nghe không còn rõ nữa. Bà lại nói tiếp :
- Đi đi.. đi... nơi này... không nên... ở lâu...
Trịnh Tây Bắc cố nuốt lệ đáp :
- Lão tiền bối ơi, vãn bối... xin cáo từ.
- Đi đi!
Trịnh Tây Bắc nuốt lệ quay ra đường cũ. Chàng đến một nơi, đã nhìn thấy một việc quá tàn khốc, chàng rời bỏ nơi này nhưng vĩnh viễn sẽ còn nhớ người nữ nhân ấy... như nhớ một thân nhân của chàng... Bà đã cho chàng võ công, bà cũng cho cả chàng hy vọng.
Bấy giờ chàng đã ra khỏi thách thất quay về nơi chỗ đỉnh vực đầu tiên, chàng nhìn xuống vực sâu không thấy đáy chàng nhìn thấy dưới chân chàng độ mười mấy trượng có nham thạch đột ngột dựng đứng, chàng buông thân rơi xuống đó. Ba lần mượn vật rơi thân như thê, Trịnh Tây Bắc đã xuông đáy cái thâm cốc ấy, chàng nhìn cảnh vật trong cốc, quả nhiên trước mắt chàng là mây mù tỏa kín. Trịnh Tây Bắc cười gằn một mình, tự nói :
- Ta không tin Bốc Thiên Lãng ngươi có võ công kinh người!
Chàng nở nụ cười sung mãn sát cơ, búng thân hướng phía mây mù quả thật trong sâu kín có một ngôi chùa cổ Trịnh Tây Bắc vọt thân tới ngôi chùa cổ ấy, đưa mắt nhìn quanh, trong ngôi chùa chỉ là một không khí im lìm như chết. Trịnh Tây Bắc nhìn thấy trên bàn thờ có một chiếc đỉnh đồng cực lớn, chàng bước thẳng tới.
Đột nhiên, trong một sát na nháy mắt ấy trong đầu Trịnh Tây Bắc chấn động mấy lần tựa như có điềm gì bất thường, sắc mặt Trịnh Tây Bắc trắng bạch, chàng tự trấn an, dù có táng mạng trong tay Bốc Thiên Lãng chàng cũng phải tiến vào. Nghĩ đến đó, chàng đưa tay di động đại đỉnh. Một loạt tiếng rít nổi lên, bàn thờ từ từ di động, dưới đất hiện ra một cửa động.
Trịnh Tây Bắc hít một hơi chân khí, nhảy xuống. Trong động rất rộng rãi đi ước ba mươi trượng lại dẫn lên mặt đất. Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn xa chỉ thấy cách đó một đoạn có một vách đá hiện ra một cảnh cửa, trên cửa viết ba chữ vàng “Kim Chủy Môn”. Cửa đóng im ỉm, Trịnh Tây Bắc bước đến gần, đến trước cửa chàng đưa tay đẩy mạnh, cảnh cửa vẫn bất động. Đột nhiên... trong cửa vọng ra một tiếng hỏi :
- Người nào đó?
Trịnh Tây Bắc đáp liền :
- Ta đây.
Cửa bật mở ngay tức khắc, một lão nhân gầy ốm mặt vàng bệch xuất hiện ngay ngưỡng cửa, mục quang lạnh lẽo như hai ánh điện chiếu vào mặt Trịnh Tây Bắc, lão lạnh lẽo hỏi :
- Các hạ đến đây có việc gì?
- Tìm người!
- Tìm ai!
- Môn chủ các người!
- Để làm gì?
Chàng quát lên lạnh lùng :
- Ngươi là Môn chủ “Kim Chủy môn” chăng?
- Không phải.
- Nếu đã không phải ngươi cần gì biết ta tìm hắn làm gì?
Lão nhân mặt vàng nghe câu ấy ngẩn người, liền đó biến sắc mặt :
- Thế thì các hạ cũng cho biết danh xưng.
Trịnh Tây Bắc cười ngạo mạn :
- Ngươi cứ nói có Trịnh Tây Bắc đến tìm là được rồi!
- Cái gì? - Lão nhân kinh dị kêu lên - Ngươi là Trịnh Tây Bắc à?
- Có gì không đúng?
- Ngươi chưa chết ư?
- Chết rồi, nhưng lại sống lại, hãy thông báo cho Môn chủ quý môn được chăng?
- Các hạ không xứng đang!
Trịnh Tây Bắc biến sắc :
- Tại hạ có chỗ nào không xứng đáng?
- Võ công... chỉ cần các hạ đủ sức vượt qua cửa của lão phu đây, gặp Môn chủ sẽ không thành vấn đề!
Trịnh Tây Bắc thản nhiên đến lạnh lùng :
- Thế là ngươi muốn ta động thủ chứ gì?
- Đúng vậy!
Sắc mặt chàng thình lình hiện lên sát khí, chàng quát :
- Đã thế ngươi chớ trách ta!
Tiếng “ta” vừa dứt, thân hình chàng lướt tới trước mặt lão nhân mặt vàng ấy, tay hữu vung lên chưởng liền tấn công. Chưởng ấy của Trịnh Tây Bắc xuất ra mau lẹ tuyệt luân, tay tả lão nhân vừa giơ lên định nghênh tiếp chưởng chàng... Trịnh Tây Bắc quát to :
- Ngươi muốn chết!
Cùng với tiếng quát, chàng đẩy thêm năm thành công lực, một tiếng “hự” trầm uất, máu tươi lão mặt vàng phun ra người ngã xuống đất. Trịnh Tây Bắc cơ hồ không tin nổi vào công lực mình lại cao đến thế, chàng hơi ngẩn người kinh ngạc nhìn lão mặt vàng nằm dưới đất một cái rồi cất bước vào.
Xuyên qua một sơn động, Trịnh Tây Bắc nhìn thấy không xa có một lâu các dựng thẳng lên trời, đang lúc chàng định phi hành đến chỗ ấy đột ngột nghe tiếng quát :
- Dừng lại!
Tiếng dứt là người đã đến, một phu nhân mặt mũi xấu xí mặc áo vàng dẫn đầu, hai lão nhân phi thân chận ngay trước mặt chàng, Trịnh Tây Bắc lạnh lẽo cười gằn :
- Ba vị muốn gì đây?
Phụ nhân xấu xí toác miệng cươi đưa ra hàm răng vàng khè phối hợp với đôi môi dầy đỏ như máu chẳng khác nào mặt ma quỷ khiến Trịnh Tây Bắc muốn ói. Y thị cất tiếng rổn rảng hỏi :
- Tên thiếu niên mặt đẹp kia là ai?
- Ngươi cần gì biết ta là ai?
- Đến nơi này có chuyện gì?
- Tìm Bốc Thiên Lãng.
Lão nhân bên tả gầm lớn :
- Tiểu tử, ngươi muốn chết đó hả?
Cùng với tiếng gầm giận dữ, thân hình lão bắn tới Trịnh Tây Bắc đồng thời đánh ra một chưởng, giữa lúc lão nhân ấy xuất chưởng, phụ nhân xấu xí quát lên :
- Lùi lại!
Bị tiếng quá của phụ nhân xấu như ma ấy quả nhiên lão kia thối lui, lão trừng trừng nhìn Trịnh Tây Bắc như có ý đe doạ: “May cho tiểu tử đó!”. Trịnh Tây Bắc cười an nhiên, phụ nhân xấu xí hỏi :
- Các hạ muốn tìm Môn chủ chúng ta vì sao lại đả thương người giữ cửa bản môn làm gì?
- Tại lão nói phải thắng được lão mới được qua cửa, lỗi là do lão chứ chẳng phải do ta?
Phụ nhân cười lanh lảnh :
- Tên các hạ là gì?
- Tại hạ Trịnh Tây Bắc.
- Cái gì?
Cả ba không hẹn cùng thảng thốt kêu lên. Trong “Kim Chủy môn” đâu có ai mà không nghe tên Trịnh Tây Bắc? Hai đại bang hội trực thuộc “Kim Chủy môn” trên giang hồ là “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” đều bị tiêu diết bởi chàng, ai không biết? Phụ nhân cười lanh lảnh :
- Giang hồ đồn đãi các hạ chắng những tuấn tú như Phan An Tống Ngọc mà còn là một kỳ tài hiếm có trong vòng mấy chục năm nay, hôm nay được gặp quả nhiên không phải là lời đồn... hão...
- Quá khen!
- Các hạ tìm Môn chủ chúng ta có chuyện gì?
- Điều ấy, hình như các ngươi không nên hỏi tới.
- Vì sao?
- Các ngươi vốn không phải là Môn chủ, chuyện ta muốn đây, các ngươi đâu có làm được!
Phụ nhân thản nhiên đáp :
- Sợ rằng các hạ không nói thật. Bất quá Môn chủ chúng ta đã tái xuất môn nhân đi tìm các hạ đấy!
- Tự ta đã tới đây rồi.
- Muốn gặp Môn chủ chúng ta chẳng có gì khó, chỉ cần ngươi làm được một việc.
- Cứ nói!
- Bó tay chịu trói, ta sẽ dẫn đến gặp Môn chủ chúng ta liền.
Trịnh Tây Bắc cả cười :
- Điều ấy e rằng Trịnh Tây Bắc không làm được!
- Không làm được chúng ta cũng buộc các hạ làm được!
Vậy thì mời ba vị động thủ!
Khuôn mặt phì nộn của thiếu phụ xấu xí lộ ra sát khí, y thị quát to :
- Hôm nay nếu để ngươi đi đứng tự do, ta không đáng gọi là tên “Huyết Dạ Xoa” nữa!
Tiếng quát vừa dứt, cái thân hình to lớn bắn vọt tới bên Trịnh Tây Bắc, chưởng phong rít gió đánh tới ngang mặt chàng. Giữa lúc Huyết Dạ Xoa xuất thủ, hai lão nhân cũng đồng thời phát động thế công, ba luồng chưởng lực như cuồng phong đập tới người Trịnh Tây Bắc. Chàng quát lớn một tiếng, song thủ phân ra, phong kín chưởng lực hợp thủ của ba người trảo trái Huyết Dạ Xoa đột ngột chụp quét ngang mặt chàng.
Võ công Huyết Dạ Xoa rất cao, xuất thủ mau lẹ vượt khỏi dự liệu của Trịnh Tây Bắc, chàng hơi kinh ngạc vội lướt thân lui hơn trượng tránh đòn. Dù đã mau như thế mà suýt chút chàng bị chụp trúng. Trịnh Tây Bắc toát mồ hôi, liền dậy sát cơ. Chỉ trong một nháy mắt Huyết Dạ Xoa xấu xí lại tấn công tới tấp.
Vừa quát to, Trịnh Tây Bắc vừa thi triển “Thần Phong chưởng” thành chiêu thứ nhất “Xuất Vân Thần Long”, chiêu này uy lực vô cùng, chỉ thấy nhân ảnh đảo lộn, Trịnh Tây Bắc đã tấn công liền ba chiêu.
Đột nhiên... tiếng rú thê thảm cất lên, hai lão nhân theo tiếng rú chết liền tại chỗ. Mục quang Trịnh Tây Bắc đầy sát khí nhìn “Huyết Dạ Xoa”, quát to :
- Bây giờ đến lượt ngươi táng mạng rồi!
Tiếng quát điên cuồng dứt, giống như ánh chớp lóe, chàng đánh luôn ba chưởng tấn công rất lợi hại, xuất thủ không chút lưu tình. Một tiếng “hự” trầm uất, thân hình như cái thùng nước của “Huyết Dạ Xoa” bắn ra như con diều đứt dây, chưởng chàng lại đập tới...
Đột nhiên... một luồng chưởng lực đẩy thẳng tới thối lui chưởng lực của Trịnh Tây Bắc Đưa mắt nhìn tới chỉ thấy một thân ảnh áo xám to lớn đã đến trước mặt Trịnh Tây Bắc. Chàng đưa mắt quét qua gầm lên dữ dội đầy sát cơ :
- “Vô Thường Khách”! Ta chính đang muốn tìm ngươi đây!