Ở bên kia Đinh Hương và Trương Đại Quân cũng chưa phân thắng bại. Chỉ thấy Trương Đại Quân luôn bị Đinh Hương dồn liên tiếp lùi lại sau cơ hồ không thể hoàn trả, điều này khiến mọi người ngoài cuộc đều ngẩn người.
Trịnh Tây Bắc và Bốc Thiên Lãng đấu với nhau đã đến lúc sinh tử. Năm chiêu, mười chiêu. chớp nhoáng đã gần hai mươi chiêu. Bây giờ mồ hôi Bốc Thiên Lãng đã tuôn ướt đẫm lưng áo, hắn không còn sức trả đòn nữa. Trịnh Tây Bắc vươn chỉ pháp hữu thủ vận hết công lực chuẩn bị thi triển “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công”.
Đột nhiên... Trịnh Tây Bắc gầm một tiếng :
- Bốc Thiên Lãng, ngã xuống!
Tay tả chàng đánh ra hư chiêu, Bốc Thiên Lãng đưa tay hữu lên đỡ, miệng hô :
- Chưa chắc!
Tiếng “chắc” chưa dứt, Trịnh Tây Bắc rống lên, “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công” từ tay hữu chàng bắn ra, chỉ nghe Bốc Thiên Lãng “ối” một tiếng lớn, miệng hắn phun máu, người ngã liền xuống. Trịnh Tây Bắc nhanh như chớp đảo người bắn vọt tới đỡ lấy thân Bốc Thiên Lãng, ngay khi ấy một tiếng quát to :
- Trịnh Tây Bắc thả người!
“Vô Thường Khách” và Phó môn chủ “Kim Chủy môn” diễm phụ áo lục cùng phiên thân tới Trịnh Tây Bắc, mỗi người tự xuất thủ tấn công chàng.
“Vô Thường Khách” và diêm phụ áo luc đột ngột phát đông thê công mười phần mau lẹ, bất giác Trịnh Tây Bắc bị búc lùi lại bảy tám bước. Chàng liền quát :
- Các ngươi muốn tìm chết ư?
Bị tiếng quát ấy của chàng, diễm phụ áo lục và “Vô Thường Khách” bất giác lui lại, diễm phụ Phó môn chủ gầm lên lanh lảnh :
- Trịnh Tây Bắc ngươi bỏ Môn chủ bổn môn xuống hay không?
- Không bỏ thì sao?
- Chúng ta liều mạng với ngươi!
Trịnh Tây Bắc bật cười ngạo nghễ :
- Xin hỏi võ công của nhị vị sao với Bốc Thiên Lãng ra sao?
Hai người bị câu hỏi ấy làm cho ngẩn người không đáp, ánh mắt Trịnh Tây Bắc sung mãn sát cơ nhìn vào mặt Bốc Thiên Lãng, lạnh lùng nói :
- Bốc Thiên Lãng, ngươi lại có ngày vào tay ta!
Bốc Thiên Lãng gầm gừ :
- Muốn giết cứ việc giết há nhiều lời!
Trịnh Tây Bắc giơ tay hữu lên :
- Đúng vậy... ta cần phải giết ngươi...
- Thì hạ thủ đi!
- Ngươi hãy xuống suối vàng mà chịu tội với Lã Phương Phương!
Vừa dứt lời chưởng chàng đập xuống. “Bình”! Tiếng rú thảm khốc bật lên, tên ma đầu tuyệt thế cuối cùng chết thảm thiết dưới tay Trịnh Tây Bắc. Chàng im lặng mặc niệm: “Lã tiền bối, vắn bối đã báo thù cho người, xin người hãy ngậm cười nơi chín suối...” Tâm niệm chưa dứt, diễm phụ áo lục hét lên lanh lảnh :
- Trịnh Tây Bắc ta liều mạng với ngươi!
Cùng với tiếng hét quái dị ấy bà ta đã quăng mình tới sát Trịnh Tây Bắc xuất thủ đánh liền ba chưởng,“Vô Thường Khách” cũng đồng thời phát động thế công.
Hai bóng nhân ảnh phân ra làm hai hướng tả hửu cùng phóng tới chàng.
Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Lui lại...
Song thủ chàng đảo lộn, “Vô Thường Khách” và diễm phụ áo lục bị bức lui lại thật. Chàng quát to :
- Nhị vị chớ tìm vào tử lộ, ta muốn giết nhị vị dễ như trở bàn tay nhưng ta không muốn điều ấy, chỉ vì nể nhị vị chưa đến nỗi là người cực ác và cũng không muốn tạo nên sát nghiệp. Nhị vị quay về đi, thiện và ác chỉ trong một khởi niệm mà thôi. Mong rằng từ nay nhị vị cai quản “Kim Chủy môn” hướng nó về đường ngày, biến nó thành danh môn chính phái.
Dứt lời chàng không hề nhìn hai người lẳng lặng phiên thân đến bên cạnh Đinh Hương và Trương Đại Quân.
Sau một lúc ngẩn người, “Vô Thường Khách” bần thần nói :
- Trịnh thiếu hiệp hãy khoan!
- Còn chuyện gì nữa?
“Vô Thường Khách” nở nụ cười lúng túng :
- Hôm nay được Trịnh thiếu hiệp tha thứ, lão phu xin hứa bế môn tự tu, sau khi về môn phái sẽ tự sửa đổi môn quy để báo chút ân lưu tình của Trịnh thiếu hiệp.
- Được như vây thì hay. Nhị vị về đi!
“Vô Thường Khách” và diễm phụ áo lục song song phi thân đi mất. Đột nhiên... một tiếng “hự” trần trọng. Trịnh Tây Bắc xoay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Trương Đại Quân phun máu như suối, người đã bắn ra xa ngoài một trượng.
Đinh Huơng quát lên thánh thót phóng tới, một chưởng sắp sửa đánh tiếp. Chàng vội kêu to :
- Hương muội muội, hạ thủ lưu tình.
Bị tiếng kêu ấy, Đinh Hương bất giác thu chưởng lại, trong lúc Trịnh Tây Bắc nhảy tới bên Trương Đại Quân. Thình lình... tiếng rống rùng rợn nổi lên, thiếu phụ xấu xí và lão nhân thấp bé đồng thời kinh thân bắn tới Trịnh Tây Bắc. Đinh Hương quạt tay ngọc :
- Các người muốn tìm chết sao?
Vừa quát nàng vừa xuất hai chưởng buộc thiếu phụ xấu xí và lão nhân thấp bé lùi lại mười bước mới ổn định được thân mình. Đinh Hương lạnh lùng cười nói :
- Các ngươi như muốn tìm chết thì cứ tiến tới thử coi!
Hai môn nhân biến sắc run rẩy không đáp, ánh mắt Trịnh Tây Bắc dán vào mặt Trương Đại Quân, chàng lạnh lẽo nói :
- Trương nhai chủ, võ công của ngươi cũng đáng kinh phục lắm!
- Muốn giết hay không tùy ngươi nói nhiều làm làm chi?
Trịnh Tây Bắc thay đổi nét mặt :
- Trương Đại Quân vì sư muội Lã Phương Phương của ngươi từng có lỗi với ngươi, nhưng ngươi lại bạo hành bạo ngược, làm những điều nguy hại giang hồ.
- Im miệng ngươi nói nhăng cuội gì thế?
- Trương Đại Quân, hiện tại ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay...
- Thì ngươi cứ hạ thủ đi.
Đang lúc ấy Giáo chủ bịt mặt xen vào :
- Xin Trịnh thiếu hiệp giao tên đó cho tại hạ
- Để làm chi?
- Tại hạ muốn giết hắn.
- Báo mối thù diệt môn khi xưa.
- Đúng vậy!
- Không, ta còn cần hắn.
- Các hạ cũng muốn giết hắn sao?
- Có lẽ...
Chàng chuyển sang Trương Đại Quân hỏi :
- Trương nhai chủ, “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh cô nương, ngươi có chịu trao cho ta không?
- Không trao thì sao?
- Dù thân ngươi có bằng sắt thép. Ta cũng làm cho ngươi biết thế nào là đau đớn!
Trương Đại Quân biến sắc :
- Ngươi định làm gì?
- Chỉ cần ngươi trao cho ta hai người ấy, ta bảo chúng không động gì đến ngươi.
- Không đựơc!
- Ngươi thực muốn chết ư?
- Đúng vậy, chỉ cần ngươi đủ can đảm.
Trịnh Tây Bắc nổi giận, tay hữu vung chớp nhoáng điểm huyệt theo thủ pháp “Phân Thân Thố Cốt” điểm trúng mấy huyệt trên thân Trương Địa Quân. Trán hắn bắt đầu toát mồ hôi, rệu nhỏ. Sắc mặt hắn dần dần hiện lên vẻ đau đớn cực điểm, hắn run lên bần bật, loại thủ pháp điểm huyệt này làm cho gân cốt hắn như bị muôn vàn côn trùng cắn xé mà không sao chết được, bình thường không ai chịu nổi đau đớn bên trong như vậy. Trịnh Tây Bắc quát :
- Ngươi trao hay không trao?
- Không... trao
Hắn nghiến chặt hai hàm răng chịu đựng sự đau đớn càng lúc càng tăng. Trịnh Tây Bắc vẫn lạnh lùng :
- Ta thử xem ngươi đủ sức chịu đựng được bao lâu...
Chàng chưa kịp dứt câu, thiếu phụ xấu xí bỗng run giọng nói :
- Trịnh Tây Bắc, giải huyệt cho Môn chủ đi!
Trịnh Tây Bắc quay đầu nhìn :
- Vì sao?
- Ta có thể mang hai người ấy trao cho các hạ!
- Thật... chứ?
- Thật vậy!
Tay hữu Trịnh Tây Bắc chớp nhoáng giải huyệt cho Trương Đại Quân, sau khi được giải huyệt Trương Đại Quân ói liền một bụm máu. Trịnh Tây Bắc vội nói với Diễm phụ :
- Thực bà có thể trao “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh ư?
- Đúng
- Bà biết họ bị nhốt ở nơi nào?
- Bí lao!
- Bà biết chỗ ấy?
- Đúng, ngoài ta và Nhai chủ không ai là người biết nữa!
- Thế bà hãy mau dẫn họ đến trao đổi với tên Nhai chủ này!
- Vâng!
Dứt lời thiếu phụ xấu xí chuyển hướng phi hành về hướng “Khấp Huyết nhai”. Trịnh Tây Bắc xoay qua nhìn Đinh Hương :
- Hương muội, đa tạ muội muội có tình giúp đỡ.
Đinh Hương cười đáp :
- Cần gì ca ca nói thế.
Đột nhiên Giáo chủ bịt mặt lên tiếng :
- Trịnh Tây Bắc, có người đến tìm các hạ.
- Ai?
- Cao Ngọc Bình!
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì không ngờ Cao Ngọc Bình lại tới tìm chàng trong lúc chàng đang nóng lòng muốn biết tin nàng ở “Giang hồ đổ trường”. Vừa lúc ấy đã thấy một thiếu nữ áo vàng từ từ đi đến, chính là Cao Ngọc Bình.
Trịnh Tây Bắc hớn hở reo lên :
- Cao muội muội...
- Trinh ca ca...
Nàng bắn thân lao về phía Trịnh Tây Bắc, chàng vẫn nắm giữ Trương Đại Quân tay trái còn tay phải ôm lấy vai nàng. Họ chẳng khác nào đôi tình nhân lâu ngày xa cách. Nàng khóc... gục mặt xuống vai Trịnh Tây Bắc mà khóc, chàng cũng đột nhiên cảm thấy buồn bã. Đinh Hương rất đau lòng khi nhìn thấy Trịnh Tây Bắc ôm một nữa nhân khác.
Lâu lắm, Trịnh Tây Bắc mới vỗ nhè nhẹ vào vai nàng :
- Cao muội muội, mọi bất hạnh đã chấm đứt rồi!
- Trịnh ca ca... muội muội...
- Bất tất phải nói nữa, ta biết muội muội đã đau khổ nhiều rồi...
- Biết muội muội ư... ca ca biết muội muội...
Đột nhiên nàng đổi giọng khác hẳn :
- Trịnh ca ca, muội muội cần phải đi.
- Tại sao vậy?
- Chẳng tại sao cả!
- Sao muội muội lại muốn rời xa ta!
- Chúng ta chỉ là huynh đệ kết nghĩa với nhau mà thôi, có gì đâu lại không thể xa?
Trịnh Tây Bắc thảng thốt bàng hoàng.