Đổ Bác Chi Vương

Chương 71: Chương 71: Song hùng tranh chủ




Người thối lui mười bước mới gượng ổn định cước bộ. Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” Trương Đại Quân chỉ lùi có bảy tám bước. Thắng bại đã phân... coi như Bốc Thiên Lãng thua cuộc thứ nhất. Trịnh Tây Bắc nói vào tai Đinh Hương :

- Bốc Thiên Lãng thua rồi!

- Đúng vậy, hắn thua cuộc thứ nhất rồi!

Nàng chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng Trương Đại Quân dội đến :

- Bốc môn chủ, rất hân hạnh được Môn chủ nhường lần này.

Sắc mặt Bốc Thiên Lãng lúc xanh lúc đỏ, trông đã cực kỳ khó coi, hắn cố gượng cười :

- Nội lực kinh nhân của Trương nhai chủ, Bốc mỗ cam chịu thua!

Trương Đại Quân lạnh lẽo :

- Thế thì chúng ta đấu cuộc thứ hai chứ?

- Được!

- Đấu loại nào?

- Khinh công!

- Tỉ thí cách nào?

Môn chủ “Kim Chủy môn” đáp :

- Chúng ta cùng đứng trên vạch, thi triển khinh công tung người, người nào nhảy xa hơn là thắng cuộc.

- Được đấy!

Liền đó cả hai vận khí khôi phục chân nguyên. Trịnh Tây Bắc nhìn Đinh Hương một cái bắt gặp nàng đã tha thiết say đắm nhìn chàng, sắc mặt nàng e ấp lộ ra nết tình tứ. Đột nhiên... một loạt tiếng chân từ xa vọng đến, chỉ thấy hai bóng nhân ảnh phi thân tới nơi, Trịnh Tây Bắc dưa mắt nhìn tới, hai bóng nhân ảnh đã đến khu rừng, Trịnh Tây Bắc buộc miệng :

- Là ai đó?

Đinh Hương lắc đầu :

- Chưa nhìn rõ, để muội muội xem thử...

Câu nói của nàng chưa hết, đã thấy một nhân ảnh lao đến chỗ Trương Thiên Lãng đang ngồi điều tức, đột nhiên xuất chưởng đánh ập tới. Nhân ảnh ấy thân pháp cực mau, thêm phần Trương Thiên Lãng đang tập trung điều tức không chú ý đến ngoại cảnh, thình lình... một tiếng quát to :

- Muốn chết ư?

Thiếu phụ xấu xi đứng cạnh Trương Đại Quân, vội phi thân vọt tới chặn đường quạt một chưởng đỡ chưởng của bóng người nọ. Chưởng đó buộc nhân ảnh áo đen lùi lại. Trịnh Tây Bắc quét mắt buộc miệng :

- Uả! Là Giáo chủ bịt mặt đó!

Đúng vậy, người đánh chưởng tới Trương Đại Quân chính là Giáo chủ bịt mặt mà chàng đã cách xa hơn mười ngày.

Trịnh Tây Bắc chợt minh bạch, hôm nay Giáo chủ bịt mặt xuất hiện ở đây tất là vì tra xét đã tìm ra hung thủ tiêu diệt giáo phái của hắn chính là Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” Trương Đại Quân. hắn liền chẳng cần biết lợi hại, xuất chưởng đánh Nhai chủ “Khấp Huyết nhai”.

Thiếu phụ xấu xí sung mãn sát cơ gầm lên :

- Người làm gì đó?

Giáo chủ bịt mặt rống lên :

- Hắn phải là Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” không?

- Đúng vậy!

- Sai người đến diệt bản giáo có phải là hắn không?

- Ngươi thuộc môn phái nào?

- Giáo phái bịt mặt.

- Vậy thì đúng, ngươi đến báo thù?

- Đúng.

Thiếu phụ xấu xí cười gằn :

- Hay là đến tìm cái chết?

Giáo chủ bịt mặt biến sắc quát to :

- Tránh đường!

- Ngươi đến đó thử xem!

Giáo chủ bịt mặt lướt thân tới. Trịnh Tây Bắc thấy tình hình như thế bất giác biến sắc, buộc miêng :

- Nguy rồi...

- Có gi mà mà nguy?

- Giáo chủ bịt mặt vì báo thù không phân biệt lợi hại chỉ sợ táng mạng trong tay đối phương.

Chưa dứt lời, thình lình... một loạt tiếng áo bay phần phật vọng tới, năm sáu bóng áo đen mau lẹ như sao băng đă phi thân vào đấu trường.

Kẻ cầm đầu là một lão nhân áo đen tuổi độ năm mươi, ánh mắt thiếu phụ xấu xí quét lại, quát hỏi :

- Lý Tử Mưu có chuyện gì mà hốt hoảng thế?

- Bẩm báo Đường chủ Hình đường.

- Có chuyện gì?

- Nguy tới nơi rồi!

- Có chuyên gì nói cho mau!

- Ma Quỷ Đổ Đồ Trịnh Tây Bắc đã đến bản nhai...

- Cái gì?...

Sắc mặt thiếu phụ xấu xí biến đổi buộc miêng kêu lên :

- Ngươi nói cái gì?

- Trịnh Tây Bắc đã đến bản nhai, giết chết vô số môn nhân...

Bèn thuận lại đầu đuôi chuyện xảy ra. thiếu phụ xấu xí biến sắc run giọng hỏi :

- Thực có chuyện ấy sao?

- Đệ tự không dám nói sai một lời!

Đang lúc ấy... Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” Trương Đại Quân đã đứng đậy, đối với chuyện xảy xa hắn đã nghe một nữa, bất giác hắn hỏi lại :

- Có chuyện gì?

Lão áo đen thuận lại một lần nữa, sau khi nghe hết, Trương Đại Quân gầm lên một tiếng :

- Chuyện ấy có thật?

- Đệ tử không dám nói dối Nhai chủ.

- Còn tên Thiếu nữ áo xanh ấy là ai?

- Đệ tử không biết!

- Hai đứa bọn chúng đâu rồi?

- Đi rồi!

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” nghiến răng :

- Phó nhai chủ bi y giam trong lao phòng?

- Chính thị!

Hắn gầm rú :

- Trịnh Tây Bắc, sẽ có một ngày ta chặt ngươi ra là vạn khúc...

Câu nói của Trương Đại Quân chưa hết, Trịnh Tây Bắc quát to :

- Trương Đại Quân, Trịnh Tây Bắc đến đây.

Cùng với tiếng gầm, thân hình chàng nhanh như ánh sao băng, như con dơi ăn đêm buông xuống hiện trường. Tất cả mọi người giật mình kinh hoảng, Trương Đại Quân quét mắt gầm lên :

- Là nguơi đó à?

- Phải!

Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” Trương Đại Quân cất một chuỗi cười dài, đột nhiên hắn khinh thân đến gần Trịnh Tây Bắc, hắn nghiến răng :

- Trịnh Tây Bắc, hôm nay ta phải chẻ ngươi thành vạn mảnh.

Trịnh Tây Bắc quát lớn :

- Trương Đại Quân ta hỏi ngươi “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi...

- Chính ta giam họ.

- Hôm nay ngươi ngoan ngoãn thả họ ra, nếu không đừng trách ta hạ thử chẳng lưu tình.

- Ngươi tiếp ta vài chưởng xem!

Kẻ thù trước mắt, Trương Đại Quân đỏ ngầu hai mắt, hắn gầm lên một tiếng dữ dội đánh ra một chưởng quét tới ngực Trịnh Tây Bắc. Chưởng này mang theo hết công lưc bình sinh chỉ hận không giết được ngay Trịnh Tây Bắc mới nguôi hận.

Trịnh Tây Bắc cười gằn :

- Lùi lại...

Tay hữu chàng phất lên, chưởng phong gào thét xuất thủ liền. “Bình”! Trương Đại Quân chấn động toàn thân không ổn định được cước bộ phải lùi lại liên tiếp bảy bước mới đứng vững. Hậu quả ấy khiên hắn biến sắc. Trịnh Tây Bắc nổi giận :

- Trương Đại Quân, ngươi thật mê muội chưa tỉnh ngộ ư?

Ngay lúc ấy... tiếng cười lạnh nổi lên, Môn chủ “Kim Chủy môn” lướt thân đến bên Trịnh Tây Bắc, buông tiếng :

- Không ngờ Trịnh Tây Bắc cũng đến nơi đây, thực là may mắn!

Trịnh Tây Bắc nổi sát cơ, chàng cười nhạt :

- Hôm nay cũng là ngày chết của Bốc Thiên Lãng ngươi đấy!

Bốc Thiên Lãng bật cười ha hả :

- Trương nhai chủ, bây giờ địch nhân chung của chúng ta đã tới, xem cuộc tỉ thí của chúng ta nên gác lại ngày khác đi thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy...

Trịnh Tây Bắc mỉm cười :

- Hai người các ngươi muốn tiến lên một lúc cho gọn chứ gì?

Bốc Thiên Lãng biến sắc rống to :

- Ngươi mà xứng đáng cho chúng ta cùng tấn công ư? Ta hãy đập chết ngươi trước!

Vừa rống hắn vừa nhào tới, Giáo chủ bịt mặt vội gầm lên :

- Trương Đại Quân, ngươi hãy tiếp ta vài chưởng!

Giáo chủ bịt mặt vừa gầm dứt đột nhiên xuất thủ liền, nhằm vào mặt Trương Đại Quân. Tay họ Trương phất mạnh đồng rống lên :

- Ngươi tìm chết ư?

“Bình” một tiếng, thân hình Giáo chủ bịt mặt bất giác không tự chủ lùi xa một trượng. Một bóng áo xanh phi thân xuống. Trương Đại Quân ngẩng đầu giận dữ nhìn người mới đến, lạnh lùng hỏi :

- Cô nương là ai?

- Đinh Hương!

- Có chuyện gì?

- Muốn lãnh giáo Trương nhai chủ vài chiêu tuyệt học!

- Cô nương sao đáng?

Sự xuất hiện của Đinh Hương khiến Môn chủ “Kim Chủy môn” cả kinh, vốn đã từng biết nàng, nay vừa thấy nàng xuất hiện, bất giác sợ thầm trong bụng, hắn lạnh lùng nói :

- Trương nhai chủ, cô nương này có lẽ đã cùng Trịnh Tây Bắc giết chết môn nhân quý nhai đó...

Trương Đại Quân trợn trừng hai mắt, hung quang tóe lửa gầm lên :

- Lời ấy thực chăng?

Đinh Hương cười nhạt :

- Trương nhai chủ, chẳng sai chút nào đâu!

- Ta sẽ giết chết con tiện tì ngươi!

Trong tiêng gầm, hắn đánh liền một chưởng hướng về Đinh Hương. Cùng lúc Trương Đại Quân xuất thủ, Bốc Thiên Lãng cũng nhất tề gầm to :

- Trịnh Tây Bắc, ngươi cũng tiếp ta một chưởng cho biết!

Chưởng theo lời phát liền tấn công. Trịnh Tây Bắc quạt mạnh tay hữu, người đã lui lại một bước, trong chớ mắt thoáng qua. Bốc Thiên Lãng đã tấn công liền hai chiêu vào hai phương vị khác nhau. Trịnh Tây Bắc quát lạnh :

- Bốc Thiên Lãng, ta cũng cần giết ngươi!

Vừa quát xong, chàng đã thi triển chiêu “Long Ngâm Hổ Khiếu” trong “Đằng Long thập thất thức”. Chưởng này là tuyệt học của “Thiên Nhai Du Thần” nên tinh ảo tuyệt luân, chưởng ảnh đồng thời phân ra đánh tới, Bốc Thiên Lãng bị bức bách lui lại.

Trịnh Tây Bắc quát to :

- Bốc Thiên Lãng, nợ máu của ngươi với Lã Phương Phương phải trả bằng máu...

- Đừng khoa trương, tiếp một chưởng nữa đây!

Bốc Thiên Lãng đối với võ công của Trịnh Tây Bắc tuy có phần kinh sợ nhưng hắn ở thế buộc phải quyết sinh tử bèn liều mạng với chàng. Tiếng quát vừa dứt hắn lướt thân tới đánh liền hai chưởng.

Xuất thủ như điện, chưởng lực như sóng gào cuồn cuộn. Trịnh Tây Bắc gầm lớn, chưởng quạt ra, hai người triển khai ác đấu sinh tử. động thủ cực mau khiến Trịnh Tây Bắc định thi triển “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công” mà chưa có cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.