“Nhiếp Hồn vũ sĩ” biến sắc mặt đứng dậy, Trịnh Tây Bắc cười lạnh lùng nói :
- “Nhiếp Hồn vũ sĩ” và “Ma khúc yêu nữ trận” quả nhiên lợi hại!
“Nhiếp Hồn vũ sĩ” run giọng :
- Ngươi.... làm sao ra được đây?
Trịnh Tây Bắc cười lớn :
- Đương nhiên là từ “Tử lao” ra đây.
Sự xuất hiện của Trịnh Tây Bắc đích xác đã làm mọi người hoảng sợ vì đây là điều không thể xảy ra, Trịnh Tây Bắc đã bị giam ở trong “Tử lao” làm sao có thể ra đây được? Đang lúc ấy... Trịnh Tây Bắc từ từ tiến lại phía “Nhiếp Hồn vũ sĩ”. Bốn nhân ảnh áo đen chuyển động, bốn mỹ nhân áo đen thân pháp cực mau đã chận trước mặt chàng... đột nhiên... không đợi bốn người đứng vào phương vị, Trịnh Tây Bắc tức thì xuất thủ, một chưởng tung ra, thân hình chàng như ánh chớp xẹt tới cạnh “Nhiếp Hồn vũ sĩ” đánh luôn một chưởng nữa.
Trịnh Tây Bắc đã có kinh nghiệm đối địch, ở lần trước lên không dễ bị “Ma khúc yêu nữ trận” khống chế. Chưởng Trịnh Tây Bắc vừa đánh tới, “Nhiếp Hồn vũ sĩ” liền xuất chiêu người gã liền lùi lại. Tay hữu Trịnh Tây Bắc búng một chỉ quát to :
- Ngã xuống!
“Bình”! Thân hình “Nhiếp Hồn vũ sĩ” lơ lửng trên không rơi xuống đất “Bình” một tiếng. Thân ảnh Trịnh Tây Bắc chớp nhoáng tiến đến tóm lấy “Nhiếp Hồn vũ sĩ”.
Giữa lúc ấy, bốn thân ảnh của bốn mỹ nhân áo đen như bốn chiếc bóng lướt tới Trịnh Tây Bắc, tay ngọc cũng giơ lên tấn công, trận thế liền bày ra. Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Các ngươi không cần mạng của “Nhiếp Hồn vũ sĩ” ư?
Bốn mỹ nhân cùng giật mình chiêu thức đành miễn cưỡng thu lại bốn cặp mắt tóe lửa nhìn Trịnh Tây Bắc lóe lên sát khí :
- Các ngươi nếu dám xuất thủ ta sẽ giết tên Phó nhai chủ này trước.
Tất cả mọi người đều trừng mắt kinh dị. Trịnh Tây Bắc giơ cao cái thân “Nhiếp Hồn vũ sĩ” trên tay, chàng vỗ vào hay huyệt “Phản Hồn” và “Mệnh Môn” của gã “Nhiếp Hồn vũ sĩ” khiến gã ói ra một cục máu, từ từ tỉnh dậy. Trịnh Tây Bắc cười gằn :
- Phó nhai chủ, không ngờ ngươi lại rơi vào tay ta nhỉ?
“Nhiếp Hồn vũ sĩ” đưa cặp mắt căm hờn nhìn Trịnh Tây Bắc, gã cười sắc lạnh :
- Ngươi muốn gì bây giờ?
- Có thể giết ngươi, có thể không giết ngươi... bất quá, tùy theo ngươi trả lời những câu hỏi của ta...
- Hỏi gì?
- “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi cô nương đâu?
- Không biết!
- Ngươi không chịu nói ư?
- Ta không biết họ bi giam giữ ở chỗ nào.
- Bí lao ở chỗ nào?
- Không biết.
- Ngươi thực không chịu nói ư?
- Ta không biết ngươi bảo ta nói sao?
Trịnh Tây Bắc nghĩ thầm: “Bí lao có Trương Đại Quân là biết ở đâu, có lẽ điều đó là đúng thật...” Suy nghĩ xong, chàng lạnh lùng hỏi thêm :
- Bao giờ thì Trương Đại Quân trở về?
- Không biết.
- Sao cái gì ngươi cũng không biết thế?
- Đúng vậy.
Trịnh Tây Bắc từ từ đưa tay hữu ra, tất cả môn nhân “Khấp Huyết nhai” đã biến sắc, chỉ cần chàng đập một chưởng “Nhiếp Hồn vũ sĩ” làm sao còn sống nữa.
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc lại bỏ xuống, chàng nhấc thân “Nhiếp Hồn vũ sĩ” lên quay vào đường thông đạo phi thaan chớp nhoáng. Chàng quay trở lại chỗ “Địa lao” nơi chàng bị giam giữ, lấy xâu chìa khóa trên thân tên áo đen, sau đó quăng “Nhiếp Hồn vũ sĩ” vào phòng lao. Khóa trái cửa lại, chàng lạnh lùng nói :
- “Nhiếp Hồn vũ sĩ” ngươi chịu khó nằm trong này ít ngày nhé!
Chàng lấy cái chìa khóa phòng giam ấy, còn xâu chìa khóa cũ chàng vất lại. Liền ra khỏi thông đạo. Đột nhiên bên ngoài thạch thất vọng lại nhiều tiếng hò hét. Trịnh Tây Bác đưa mắt nhìn ra chợt thấy trong đại điện mấy chục tên hắc y biến đi đâu mất.
Trịnh Tây Bắc lấy làm kinh ngạc! Chàng búng thân lên ra khỏi thạch động, đưa mắt nhìn xa lại thấy bốn mỹ nhân áo đen đang vây tấn công một thiếu nữ áo xanh. cuộc ác đấu khó phân thắng bại. Thiếu nữ áo xanh ấy là Đinh Hương. Nàng bị vây khốn trong trận, nhất thời không thể thoát thân, hơn mười hắc y nhân vây thêm một vòng vây đen đặc bên ngoài.
Sự xuất hiện của Đinh Hương khiến Trịnh Tây Bắc càng thêm kinh ngạc. Chàng gầm lên một tiếng :
- Dừng tay!
Cùng với tiếng gầm, thân hình chàng bay vụt tới, một chưởng đánh ra. “Bình” một tiếng mang theo toàn bộ công lực chàng phát ra. Bốn mỹ nhân áo đen vội bắn thân tạt hết ra ngoài. Trịnh Tây Bắc quét mắt quát:
- Các người thực muốn tìm chết ư?
Đinh Hương vội vàng kêu :
- Trịnh ca ca không sao chứ?
Trịnh Tây Bắc gật đầu, chàng nhìn bốn mỹ nữ áo đen :
- Các ngươi như muốn chết, hãy lại đây thử xem!
Bốn mỹ nữ ấy không ai dám mạo hiểm xuất thủ. Trịnh Tây Bắc quay sang Đinh Hương, Đinh Hương nói :
- Trịnh ca ca, chúng ta đi thôi!
- Đi đâu chứ?
- Không phải ca ca cần tìm “Khấp Huyết nhai chủ” đấy sao?
Trịnh Tây Bắc chấn động vội hỏi :
- Muội muội biết hắn ở đâu ư?
- Đúng vậy!
- Hắn ở đâu?
- Cứ đi theo muội muội.
- Được
Liền đó hai người song song bắn thân xuống “Khấp Huyết nhai”, Đinh Hương cùng Trịnh Tây Bắc phi hành về phía cánh rừng...
Trịnh Tây Bắc vội hỏi :
- Hương muội, sao muội muội biết ở nơi đây?
- Muội đi theo ca ca đấy.
- Để làm gì?
- Muội... sợ ca ca... sợ lỡ ca ca xảy ra biến cố gì!
Trịnh Tây Bắc mỉm cười, Đinh Hương hơi liếc chàng, nói tiếp :
- Muội muội nhìn thấy ca ca vào “Khấp Huyết nhai”, nếu trong vòng một giờ mà ca ca không trở ra, muội muội sẽ giết sạch môn hạ “Khấp Huyết nhai” không ngờ ca ca lại bình yên vô sự.
Trịnh Tây Bắc gượng cười :
- Không ngờ muội muội lại quan tâm đến ta như thế.
- Muội muội không quan tâm đến ca ca thì quan tâm ai?
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Hương muội, chuyện xảy ra mấy hôm trước, Hương muội bỏ qua cho ta!
- Muội muội nào có trách gì ca ca đâu?
Hương muội rời khỏi “Thập Chỉ cốc” mấy hôm rồi?
Ba hôm, thế nhưng, ca ca có biết trong mười ngày qua đã xảy ra những chuyện gì không?
- Hương muội cứ nói nghe thử.
- Ca ca có biết “Kim Chủy môn” và “Khấp Huyết nhai” đã gây thành một kiếp sát giang hồ chưa?
- Kiếp sát?
- Đúng vậy, bốn phái Hoa Sơn, Chung Nam, Điểm Thương và Côn Luân đã bị “Kim Chủy môn” và “Khấp Huyết nhai” tiêu diệt rồi!
- A!
- Trước đây mười ngày, cả bốn môn phái ấy đều xảy ra huyết máu chảy thành sông đấy!
- Thực... thực có chuyện ấy ư?
- thực có!
- Quả là... dễ sợ quá!
- Hôm qua, Môn chủ “Kim Chủy môn” và Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” và muốn tranh đoạt chức Minh chủ võ lâm nên có ước hẹn quyết đấu, kẻ nào bại phải gia nhập làm môn hạ đối phương!
- Thế hai phái ấy định hợp nhất ư?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc chau mày nói :
- Hôm nay chính là ngày quyết đấu của chúng phải không?
- Đúng, ngoài ra còn có một người tìm ca ca.
- Ai?
- Đồ đệ của “Thần Bí chủ nhân” “Bách Độc Khách”.
Trịnh Tây Bắc chấn động, vội hỏi :
- Họ tìm ta làm chi?
- không biết!
- Họ đang ở đâu?
- Ba ngày trước muội muội gặp họ, nhưng bây giờ họ đi đâu, muội muội hoàn toàn không biết.
Vừa phi hành vừa nói chuyện hai người đã vượt qua mấy dặm đường. Bấy giờ họ đã tới một vùng núi chập chùng, Đinh Hương chợt dừng chân, Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên cũng dừng chân theo nàng.
Đinh Hương nói :
- Đã tới rồi đấy!
- Chúng hẹn ở nơi đây ư?
Đinh Hương chỉ xuông một khoảng đất trống rộng nằm dưới một chân núi nàng nói :
- Ca ca hãy nhìn xuống xem?
Trịnh Tây Bắc nhìn theo hướng của nàng, dưới khoảng đất trống ấy Môn chủ “Kim Chủy môn” Bốc Thiên Lãng đang đứng dựa gốc cây, sau lưng hắn là Phó môn chủ lục y diễm phụ và “Vô Thường Khách”. Chàng buộc miệng :
- Thì ra là hắn...
Chàng chưa kêu hết câu, bỗng một tiếng hú dài vọng đến, tiếp theo đó là một bóng nhân ảnh như bay chạy đến.
Kẻ ấy chính là Trương Đại Quân, sau họ Trương còn có một lão nhân thấp bé và một thiếu phụ dung mạo cục kỳ xấu xí. Bốc Thiên Lãng cười ha hả :
- Trương nhai chủ quả là đúng hẹn!
Nhai chủ “Khấp Huyết nhai” cười gằn đáp :
- Để Bốc môn chủ đợi lâu, bản nhân lấy làm có lỗi!
Bốc Thiên Lãng nghiêm nét mặt lạnh lùng nói :
- Trương nhai chủ, hôm nay chúng ta quyết đấu không được cho môn nhân tham dự, ngươi có đồng ý không?
- Được!
- Kẻ nào bại tất phải gia nhập làm môn hạ kẻ thắng được chăng?
- Đúng vậy.
- Thế thì mời Nhai chủ đề nghị cách quyết đấu.
Trương Đại Quân lạnh như băng :
- Chúng ta sẽ dùng khinh công, chưởng lực, ám khí phân làm ba cuộc đấu được chăng?
- Được lắm!
- Cuộc đấu thứ nhất là gì?
- Chưởng lực!
- Cách đấu như thế nào?
- Chúng ta trực diện đỡ ba chưởng xem ai lùi lại xa hay gần, kẻ lùi xa là thua.
- Như thế thì hay lắm.
Hai người nhảy tới ba bước, Trương Đại Quân lạnh lẽo nói :
- Mời Bốc môn chủ!
- Mời Trương nhai chủ!
Trương Đại Quân cười nhạt :
- Bốc môn chủ cứ xuất thủ trước.
- Xin tiếp quyền!
Vừa dứt tiếng, tay hữu Bốc Thiên Lãng đánh liền một chưởng, Trương Đại Quân quát lên một tiếng, chưởng vung liền ra đỡ. “Bình”! Song chưởng chạm vào nhau, cả hai đều thi triển hết công lực, chợt cuồng phong nổi lên, hai người cước bộ đều không ổn, song song lùi một bước. Cả hai người đều biến sắc, vã mồ hôi.
Chưởng đầu tiên ấy có thể nhận thấy công lực của cả hai bên đều bất phân thắng bại. Trương Đại Quân cười gằn một tiếng :
- Nội công Bốc môn chủ thật tinh thuần!
Bốc Thiên Lãng lãnh lẽo nói :
- Không dám, không dám! nội lực của Trương nhai chủ khiến Bốc mỗ tâm phục.
Vừa nói hai người lại lướt tới ba bước! Bốc Thiên Lãng lạnh lẽo nói :
- Mời Trương nhai chủ!
- Mời!
Bốc Thiên Lãng gầm lên, chưởng thứ hai lại đập ra. Trương Đại Quân cũng gầm lên, vận toàn bộ công lực phát xuất.
“Bình”! Chưởng lần này hai người đều vận hết công lực bình sinh hung hãn hơn trước rất nhiều. Hai bóng nhân tách ra.
Mắt Trịnh Tây Bắc và Đinh Hương nhìn chăm chú, bất giác buộc miêng kêu lên. Một người lùi lại mười bước, một người lùi lại bảy tám bước, chưởng thứ hai trực đối ấy đã phân thắng bại.