Lục Nhi nhìn thấy Lưu Bạch giữ tay mình mà không khỏi giật mình. Cô mở tròn mắt, hết nhìn Lưu Bạch rồi lại nhìn Thiên Hàn, hết nhìn Thiên Hàn rồi lại nhìn Lưu Bạch. Cuối cùng nhìn tới nhìn lui thì tầm mắt cô dừng lại trên người Lưu Bạch. Thấy Lục Nhi cũng nhìn hắn với ánh mắt không thể kì dị hơn như nhìn Thiên Hàn, Lưu Bạch khẽ cười. Nhận ra Lưu Bạch kéo tay Lục Nhi đi, Thiên Hàn cũng không phản ứng gì nhưng ánh mắt hắn có xẹt qua tia không vui. Hắn đang định mở miệng kêu “ Lâm ô sin “ lại thì Thương Đình Lan ở đâu đến. Cô nở nụ cười tươi, tay cầm một hộp gì đó, kéo tay Thiên Hàn.Hắn cũng nhàn nhạt nhìn Lục Nhi rồi đi theo Thương Đình Lan. Lục Nhi lúc này đã hơi mất kiên nhẫn nên nhìn thẳng vào mặt Lưu Bạch, nói:
- Lưu Bạch,cậu muốn gì? Mau buông tôi ra.
- À ... - Hắn dừng lại vài giây rồi nói tiếp, giọng nói có phần trêu chọc - ... Cậu ... làm rơi đồ kìa.
Tay hắn chỉ xuống dưới, Lục Nhi đưa mắt nhìn theo. Ách ... đấy là ...
- Của cậu à?
- Cái này ... của ... tôi đi mua hộ - Cô lúng túng, không dám nhìn vào mắt hắn.
- Con trai chỗ cậu dùng BVS ư?
- À ... tôi mua hộ ... người yêu tôi - “Người yêu ư? Một lí do thật buồn cười” Cô thầm nghĩ.
- Hóa ra là người yêu.Mua hộ nhau cả những cái như vậy thì chắc là hai người đã làm rồi?
- Chúng tôi chưa ... à rồi. Thì làm sao nào?
Cô nhặt nhanh cái BVS, ấn vào túi áo rồi chạy một mạch về phòng.Về đến phòng, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà khóa trái cửa, ném BVS vào giường. Ma xui quỷ khiến thế nào mà nó bay vù lên giường, nhưng không trúng giường mà trúng ngay vào chỗ không nên trúng nhất của Thiên Hàn. Hắn đang lặng lẽ nghịch điện thoại, thấy có “ vật thể lạ” bay vào “ hố đen” của mình, hắn không khỏi giật mình, cúi xuống cầm “vật thể bay không xác định” lên { Xin lỗi các nàng nhé, tui nghiện mấy cái ngoài vũ trụ lắm - UFO } Lục Nhi vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa nãy nên không để ý đến Thiên Hàn đang ngồi lù lù một đống một bãi trên giường. Mãi đến lúc Thiên Hàn có vẻ giận giữ mở miệng, cô mới nhận ra không phải cô ngồi một mình trong phòng, chính xác là” hai mình”:
- Lâm ô sin ... Cái khỉ gì đây?
Hắn vừa nói vừa dùng 2 ngón cầm lên cho cô xem. Cô lại mở tròn mắt nhìn hắn, vội vàng lao lên giường giật lại cái BVS đó. { BVS nghĩ : Trời ơi tui làm gì nên tình nên tội mà cứ bị vo vún vào thế này? Lục Nhi nghĩ : Tui không biết kiếp trước làm gì cái BVS này mà nó cứ làm hại tui mấy lần thế này?} Nhưng đúng lúc đang định rút lui thì chân cô lại vướng vào cái chăn tội tày trời này, vậy là nó cuốn người cô lại. Và chính xác là cô ngã ầm vào người hắn. Hắn theo phản xạ giơ tay ra đỡ cô, lúc ngã xuống người hắn, tay lại còn để lên lưng cô, vòng tay ôm cô. Cả cô cả hắn đều tròn mắt nhìn nhau. Hắn nhìn vào đôi môi anh đào kia, không tự chủ mà khẽ nuốt nước bọt. Cô cũng nhìn hắn thật lâu, đôi mắt không thể nào rời khỏi đôi mắt đen láy với đồng tử sắc bén của hắn. Hắn nhướn người, định hôn lên đôi môi của cô. Cô cũng không có phản ứng, nằm ngẩn ngơ trên người hắn. Đúng đến giây phút môi sắp chạm môi thì ngoài cửa có tiếng gõ, kèm theo đó là tiếng nói rất êm tai:
- Hàn, em mua đồ về rồi. Ơ ... cửa ...
Bị tiếng nói làm giật mình, Lục Nhi nhanh chóng nhảy xuống giường, khuôn mặt khẽ ửng đỏ. Không hiểu sao nhưng bây giờ cô cảm thấy mình như là tiểu tam bị vợ chính thức bắt tại trận vậy. Còn hắn, vẻ mặt có chút tiếc nuối nhưng cũng rất thỏa mãn, đứng dậy mở cửa. Là Thương Đình Lan. Chính xác thì hắn và Thương Đình Lan đã là 1 cặp được 10 ngày rồi. Hắn thực ra không thích Đình Lan nhưng lại có hứng thú. Còn Đình Lan lại tỏ ra là một cô bạn gái tuyệt vời, rất đáng để làm vợ. Lục Nhi cũng không mấy quan tâm đến tin tức đó, nhưng bây giờ thấy Đình Lan đến tận đây thì là chắc chắn rồi. Thấy Lục Nhi cũng ở đấy, Đình Lan hơi khựng lại nhưng rồi cũng mỉm cười, nhẹ nhàng chào hỏi:
- Lục Quân, cậu cũng ở đó à?
- À ừm ... tôi ... à, cậu với Thiên Hàn cứ tự nhiên, tôi có việc.
Ánh mắt Thương Đình Lan hiện lên tia vui mừng nho nhỏ, ai ngờ Thiên Hàn lại lười biếng người vào ghế, lạnh lùng nói - câu nói như xé toạc niềm vui nho nhỏ của Đình Lan:
- Lâm, ở lại đây đi, không cần phải đi đâu hết, trông cậu thật giống tiểu tam ...
<To be continued>