Tiểu tam ???
Đường Thiên Hàn, anh có biết anh vừa dùng từ gì không? Tiểu tam đấy. Nghĩa là kẻ thứ ba, là kẻ xem vào giữa hai người đấy. Thương Đình Lan, cô phải tin tôi.Tôi chỉ gần chạm môi hắn thôi, tôi chưa hề làm gì sứt mẻ đến người yêu cô nhé.Đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy.Cả anh nữa, Đường Thiên Hàn, tôi gây tội gây tình gì với anh mà anh nói tôi là tiểu tam để người yêu anh nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia? Ông trời ơi, à không ông Bụt cũng được vậy. Ông Bụt ơi, mau xuất hiện và kéo con ra khỏi chỗ này đi. Ông hãy xuất hiện và hỏi:“ Làm sao con đứng đơ vậy?” Con nhất định sẽ bám lấy chân của cân đẩu vân để ông kéo khỏi phòng. Nhưng sự thật phũ phàng, bao giờ có Tấm thì lúc ấy mới có ông Bụt ~~~~~
-----
Đường Thiên Hàn lười nhác dựa vào ghế nhấn điện thoại. Thương Đình Lan tuy có khựng lại một chút vì nghe câu nói của hắn, nhưng cô cũng vẫn lịch sự mỉm cười:
- Ờ ... Hàn nói đúng lắm. Cậu cứ ở lại đây với chúng tôi. Tôi mua đồ cũng thừa, không ăn hết. Cậu ...
- À, thôi. Tôi ... nhớ ra tôi có việc quan trọng lắm. Hai người cứ tự nhiên.
Hắn nhướng mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Nhi nhưng cô lờ đi, coi như không nhìn thấy, cầm điện thoại rồi đứng dậy chạy vụt ra khỏi phòng. Đình Lan khẽ cười rồi lấy đồ vừa mua, cả nồi nữa. Hai người định ăn lẩu, không, chính xác là Thương Đình Lan.Cô khẽ cúi người, bộ ngực đồ sộ đập vào mắt Thiên Hàn.Tuy vậy hắn cũng không có phản ứng, liếc vài lần rồi lại cắm đầu vào điện thoại. Cô lại gần hắn, áp sát vào người hắn để bộ ngực đẫy đà ôm trọn cánh tay hắn, giọng rất êm tai:
- Hàn à. Xuống làm với em cho vui ...
- Không tự làm được sao? Tôi đã bảo đi nhà hàng em còn không nghe - Hắn vẫn cắm mặt vào điện thoại, nhàn nhạt mở miệng như phản xạ.
- Không, em làm được.Nhưng em muốn cả hai chúng ta cùng làm. Như vậy em mới thấy hạnh phúc - Cô khẽ cười.
- Vậy ý em là bây giờ em không hạnh phúc?
- Không.Từ lúc yêu anh lúc nào em cũng hạnh phúc hết. Thật đấy. Bên anh em hạnh phúc lắm - Đình Lan giơ tay lên trời, làm vẻ thề thốt.
- Vậy sao? Vậy tự làm đi.
- Hàn ...
- Không phải em bảo bên anh em hạnh phúc? Em đang ở bên anh trong cùng một phòng đấy thôi.
Đình Lan đúng là không thể nói lại được với hắn nên đành im miệng, ngồi xuống nhặt đồ, dựa đầu vào chân hắn. Đúng lúc cô vừa đặt mông xuống thì hắn đứng dậy, lên giường nằm. Cô tuy có hơi nản khi thấy hắn không để ý nhưng nhìn hắn cầm điện thoại với vẻ chăm chú, cô vẫn cảm thấy có gì đó rất ấm áp.Giống như hai vợ chồng vậy, chồng ngồi chơi chờ vợ làm cơm.Cô chỉ có mơ ước đơn giản về một gia đình như thế,thật hạnh phúc quá xá.
Đình Lan đang nhoẻn miệng cười nhẹ, hình dung ra bữa trưa. Cô mở miệng:
- Hàn à, em ...
- Cái gì? Bà nội cháu làm sao cơ? Được, cháu về ngay - Hắn nghe điện thoại, giọng có vẻ rất hoảng hốt.
Đình Lan thấy hắn có vẻ rất lo, mở miệng hỏi:
- Anh có chuyên gì vậy? Cho em đi cùng được không?
Nghe xong câu đó thì hắn đã mặc xong áo, không nhìn cô mà chỉ vội vàng nói rồi đi:
- Tôi đến bệnh viện, em cứ ăn hết rồi về.
Hắn lao một mạch đến bệnh viện nơi bà nội hắn đang nằm. Vừa nãy nghe chú Thành thư kí thông báo, hắn không suy nghĩ mà lao ngay đến đây. Thấy bà nằm trên giường bất động, hắn không thể kiềm chế bản thân, vội vàng hỏi chú Thành:
- Chú Thành, bà cháu làm sao mà như vậy?
- Thiếu gia, Chủ tịch đang nói chuyện với Giám đốc thì bị ngất.
- Nói chuyện? Chuyện gì?
- Chú không biết. Chú đứng ngoài, bỗng dưng thấy trong phòng có tiếng đổ rầm. Chú nghe thấy Giám đốc gọi một tiếng liền chạy vào vào thì thấy Chủ tịch đã bị ngất.
- Lúc bà cháu ngất ông ta ở đâu?
- Giám đốc cũng ở đấy, nhưng mà tay phải của Giám đốc bị gãy nên không thể đỡ Chủ tịch dậy được.
- Vậy bây giờ ông ta đâu rồi?
- Giám đốc có cuộc họp ở Lương Giang nên đã đi rồi. Giám đốc cũng đã dặn chú đứng đây trông Chủ tịch, có gì thông báo ngay cho ông ấy.
- Bác sĩ bảo bà cháu bị làm sao?
- Kết quả ở phòng bác sĩ. Có người giám hộ mới lấy được.
- Chú đã đăng kí là người giám hộ chưa?
- Chú chưa kịp đi. Bây giờ chú đi làm.
- Thôi chú cứ ở đấy đi. Để đấy cháu lo cho.
Hắn xoay người đi về phía đăng kí.Hắn điền hết mọi thông tin, tuy nhiên cần CMND mới đăng kí được.Hắn lần mò túi áo rồi túi quần nhưng mà đều không thấy, hẳn là quên ở phòng rồi. Vậy là hắn lại “triệu hồi” Lục Nhi lúc này đang chém gió với Nhất Phong đi. Mặc dù cô vẫn cãi :“ Tôi chỉ nghe lời cậu trong phạm vi trường học thôi” nhưng mấy lời xàm xí đó thì Thiên Hàn lại để vào tai sao? Vậy là Lục Nhi đành mang một bụng ấm ức đến bệnh viện. Thấy Lục Nhi, Thiên Hàn nhanh chóng chộp lấy CMND để làm thủ tục. Sau khi đăng kí làm người giám hộ, hắn đi lấy kết quả kiểm tra. Lúc đọc xong kết quả, hắn thất thần đánh rơi tờ giấy xuống đất. Lục Nhi chưa bao giờ thấy hắn như thế nên nhanh chóng nhặt tờ giấy lên xem thì nhìn loáng thoáng kịp nhìn thấy chữ “ Ung thư gan” .............
< To be continued>
p/s: chương này chưa nghĩ được tên, bao giờ nghĩ được rồi tui đặt sau vậy. Ai nghĩ được cái tên phì hợp thì ib cho tui với nhá ????