Trong lúc Ayman còn đang khá hoang mang thì Joyce trầm giọng lên tiếng “Này, trả lời tôi, sao cậu biết em gái tôi? Hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì?” Trấn tĩnh lại, Ayman đáp “ Tôi là Ayman, là bạn của cậu Fuu kia, cũng là bạn của em gái anh, chúng tôi học chung trường” “Ồ ra vậy, hân hạnh” “Hân hạnh” Hai người cúi chào nhau, rồi Joyce lướt đi. Chợt “Nè, tôi nghĩ, anh không nên tiến tới với cô gái đó đâu” Ayman giọng đầy nghiêm túc. Joyce quay lại “Ý cậu là Gin? Tại sao tôi phải nghe cậu?” Bầu không khí trông có vẻ hơi căng thẳng. Ayman không biết có nên nói cho Joyce biết hay không, mà dù có nói, chắc gì anh ta đã tin lời anh. Cái thái độ kiêu ngạo đó, thật là... “Nếu phải chọn giữa Nigi và Gin, anh sẽ chọn ai?” Câu hỏi của Ayman khiến Joyce cảm thấy nhức nhói. “Tại sao tôi lại phải chọn?” Khuôn mặt Joyce rõ vẻ khó chịu. Ayman không muốn nói nhiều, rồi thế nào, anh ta cũng biết thôi, “Không có gì, tôi tiếp tục làm việc đây.”
“Anh xin lỗi, anh có việc, phải về sớm” Joyce tỏ vẻ tiếc nuối khi phải nói lời tạm biệt với Gin. “Em cũng phải về sớm thôi. Bye anh” “Ừ, see you...À quên, cho anh xin liên lạc của em được chứ, người đẹp?” “Hì, ngọt ghê hà. Đây này” Sau khi trao đổi phương thức liên lạc với nhau xong, Joyce vẫy tay đi trước. Gin ngồi đó, nhâm nhi một lát, rồi lại đảo mắt nhìn quanh. “Ơ..., sao Shita lại ở đây?” Cô nàng vờ nhìn đi chỗ khác, rồi từ từ ẩn thân mình đi khi cậu ta quay người lại mà không biết rằng, cậu ta đã nhận ra cô từ nãy giờ.
Cô lẻn đi chỗ khác ngồi, khuất xa tầm mắt của Shita, rồi gọi thêm một ly rượu nữa. “Này” Anh chàng phục vụ Ayman lên tiếng lạnh lùng khi đưa cho Gin ly rượu “Đừng bám lấy người Joyce kia nữa” “Tại sao?” Cô nàng chau mày, giọng đỏng đảnh. “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi” Nói rồi, anh quay đầu đi mất, để lại một mớ lộn xộn trong đầu cô. Vì anh ta ghen tị ư? Hừ.