“Anh có điện thoại, anh xin ra ngoài nghe tí nha” Joyce nói với Gin khi nhận được cuộc điện thoại từ Nigi. Tìm một góc gần bàn pha chế, nơi không bị vang dội bởi âm thanh nhạc sàn, anh bắt máy “Alo?” “Nè nè, khi nào anh mới về?” “Chưa biết, chi?” “Có chuyện cần nói với anh này” “Rồi, sẽ tranh thủ về” “À nè, lát về ghé mua tokkboki đi, em thèm” “Hừ, đường đường ta là chúa tể (Joyce có nghĩa là Chúa tể), sao lại phải mua đồ ăn cho ngươi?” “Kệ chúa tể nhà ngươi, ta không quan tâm” “Ơ hay!?” Bị em gái phũ phàng chọc lại, Joyce phản ứng mạnh. Cô nàng Nigi được nước làm tới “Chúa tể thì chúa tể, nhưng ngươi vẫn là anh trai ta” “ Nói hay lắm. Thế nhân tiện cho ta hỏi, cái tên Nigi của ngươi có nghĩa là gì nhỉ?” Joyce nhếch môi cười, đầy vẻ trêu chọc. “Ple, Nigi là Nigi thôi!” Anh có thể hình dung được khuôn mặt đang lè lưỡi lêu lêu của cô em gái mình. Lạnh lùng nhưng dịu dàng, anh ngắn gọn “Ừ, biết rồi” rồi cúp máy.
“Nigi à? Có phải cô ấy sống cùng nhà với bạn trai tên là Fuu? Ba mẹ và anh trai thì đi định cư ở nước ngoài.” Giọng nói của một người con trai đột ngột vang lên khiến Joyce khẽ giật mình. Là Ayman. Hai người nhìn nhau chằm chằm, chau mày. “Xin lỗi, tôi chỉ vô tình nghe được anh gọi tên người quen, nên bất giác hỏi xem có đúng không thôi. Nếu không phải thì cho tôi xin lỗi vì đã làm phiề...” “Sao cậu lại biết?” Joyce cắt ngang câu nói của Ayman. Ayman ngơ người ra, vậy là, đúng là Nigi rồi ư? Người này, người con trai tên Joyce này, là anh trai của em ấy ư. Ôi, sao ông trời lại thích đùa cợt thế này. Lại thêm một cú đau đơn giáng lên trái tim nhau nữa rồi.