Phương Tư từ nhà của Quý Phượng Lâm đi ra liền gọi điện cho Lục Trần Hạc “Anh có ý gì?”
Lục Trần Hạc đang ở sân golf, dừng động tác đang chơi, tay chống lên gậy golf: “ Cái gì?“.
Phương Tư chửi trong lòng nhưng vẫn nhẫn nại với con người này, giọng cũng không chừa mặt mũi:
“ Không phải anh bảo Quý tiên sinh và Kỳ La chia tay sao? Còn nói anh ta bị bệnh nên rất yếu, dễ dàng xuất chiêu làm cho anh ta cảm động, nhưng Kỳ La vừa đến, anh ta đã bay nhanh xuống dưới“.
Lục Trần Hạc nhướng mày, cười: “Chị dâu tới à?”
Phương Tư nghe giọng điệu này của anh ta, càng bực hơn:“ Anh chơi tôi?”
Lục Trần Hạc đi lại bàn cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, rượu chảy xuống yết hầu mùi hương vương vấn: “ Giúp cô và Quý tiên sinh, cô nên cảm thấy vinh hạnh”
Phương Tư liền cúp điện thoại.
Coi như mình bị điên, nếu không phải ôm tâm lí có một tia may mắn, nên lúc Lục Thần Hạc gọi điện cô đã chạy tung tăng tới, cũng do Quý Phương Lâm quá mê hoặc, làm cô mất cả lý trí.
Trong trí nhớ, đàn ông tốt đều chẳng phải của mình.
Cô vẫn kiên trì đi tìm một người đàn ông làm công cụ trèo cao, bọn họ khả năng cũng không bằng được Quý Phượng Lâm trong ngoài điền kiện đều tốt, nhưng nếu có quyền thế là đủ rồi.
***
Quý Phượng Lâm ỷ nại vào việc mình đang bệnh, sống chết khoá Kỳ La ở trong ngực, hắn đã quen dùng bộ dáng này và miệng lưỡi ôn nhu để nói chuyện, động tác cũng vừa dã man lại thô bạo.
Kỳ La bị hắn ôm, luồng nhiệt nóng bỏng từ trên người hắn toả ra hun cháy mặt của cô:“Buông tay, anh quá nóng“.
Quý Phượng Lâm không buông, nhìn qua sẽ sống chết ôm lấy Kỳ La.
Hắn lại tỏ ta ôn nhu, có 80% là nguỵ trang, đã ở cùng hắn năm năm, Kỳ La đã quá quen thuộc:
“Tôi tới là muốn biết, anh lợi dụng mẹ nhốt tôi bên cạnh mình năm năm, còn đẩy người yêu tôi đi nơi khác, có phải vì chuyện trên biển năm đó, anh đã cứu chúng tôi, còn lúc anh cần giúp thì chúng tôi khoanh tay đứng nhìn?”
Thân mình Quý Phượng Lâm hơi cứng đờ.
Kỳ La: “Có phải không?”
Quý Phượng Lâm chậm rãi buông cô ra, vẻ đáng thương thu hồi một nửa:“ Ai nói cho em?”
Chính là...Kỳ La mắt đưa xuống sàn nhà nhìn một lúc, cuối cùng hít thật sâu nói:
“Năm năm, anh đã hả giận chưa?”
Quý Phượng Lâm nghe được ý phân rõ giới hạn của cô, nắm lấy thủ đoạn:“Có ý gì?”
Kỳ La ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt hằn tơ máu đỏ hơi có sương mù:
“Anh sinh ra thù hận, tôi có thể hiểu được, anh có thể tố cáo tôi cho pháp luật xử lý, nhưng anh không làm. Mà dùng loại phương thức cực đoan phá hoại nhân tình, tình yêu của tôi. Anh chỉ cảm thấy đang tìm cho mình một công lý, kỳ thật cái công lý này chỉ là lấy cớ, reo rắc sự vô sỉ và vô lương tâm của mình“.
Quý Phượng Lâm nắm chặt một đoạn tay của cô.
Bảo mẫu thấy vậy đi vào phòng mình.
Lúc này Quý Phượng Lâm cho rằng Kỳ La đang quan tâm tới hắn, cố ý tới đây nhìn hắn, nhưng từng lời nói như nện vào trong lòng, không một câu nào như hắn tưởng tượng, tâm liền lạnh, cái nóng lui đi:
“Không cần nói tới những hành động tội lỗi của tôi, nói quyết định của em đi“.
Kỳ La rút tay mình trong tay hắn về:
“Sau khi vào cửa, anh nói cho tôi trồng hoa, lúc đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều vẫn không nghĩ ra được vấn đề. Tôi hận anh vì anh đã tiến vào cuộc sống của tôi không phải từ phía chính diện, cho nên không thấy được rằng anh đối tốt với tôi chỗ nào, thời gian qua đối chọi gay gắt, tôi chỉ nhớ được anh là con người không có đạo đức, tôi cũng không quên đã đốt nhà, xe, phòng của anh, cũng làm cho người anh đầy vết thương“.
Quý Phượng Lâm biết Kỳ La đang nói những lời này là có ý tốt.
Kỳ La tạm dừng trong chốc lát, rồi nói: “Lúc sau tôi rời đi, tôi tưởng mình có bệnh, đối với anh sinh ra một loại cảm tình. Hiện tại thì đã rõ, bởi vì ở góc độ khách quan, chúng ta rõ ràng là bình đẳng, nhưng mà lúc đó trong tư tưởng của tôi không rõ sự việc, chỉ cho rằng mình là người bị hại, cho nên rất hận anh. Mà bản năng và thân thể này vẫn còn ở lại, bản thân biết rằng chúng ra không còn quan hệ nợ nần nhau nữa, bởi vậy, những ý nghĩ và tư tưởng cùng sự hoài nghi lẫn nhau, làm tôi thật rối rắm“.
Cô cúi đầu cố kéo nhếch khoé miệng, rõ ràng là đang cười, nhưng nhìn thật là chua xót.
“Nếu tôi tìm được mẹ rồi, lúc tôi rời đi không thích ứng được chỉ là một loại ảo giác, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng, sau đó đường ai nấy đi“.
Quý Phượng Lâm lần đầu tiên nghe được lời Kỳ La nói để ý tới hắn, vì chuyện này mà cô đã buồn, cô thật sự có để ý tới hắn sao? Hắn chú ý tới điểm kỳ quái nhưng không còn cách nào, hắn hiện tại lại càng để ý tới điều này, hắn chậm rãi đi tới gần cô. Vốn dĩ thái độ đã trở lại bình thường nhưng vẫn trở nên ôn nhu, nhẹ giọng nói:
“Em có cảm tình với tôi”
Kỳ La nhíu mày: “Ý của tôi là vậy sao?”
Quý Phượng Lâm mặc kệ cô, nâng eo cô áp vào lồng ngực của mình:“Em thích tôi“.
Kỳ La đẩy hắn: “Tôi không thích anh!”
Quý Phượng Lâm cúi người xuống cắn vành tai nhỏ xinh, cảm xúc lạnh lẽo, thoải mái:
“Vậy em hôn tôi thử xem“.
Kỳ La cảm thấy hắn thật là có bệnh: “Tôi vì sao phải hôn anh?”
Quý Phượng Lâm: “Em có thích tôi hay không, hôn tôi, tôi sẽ cảm giác được“.
Kỳ La không ngu: “Tôi không cần anh tin rằng tôi thích anh, tôi chỉ nói chuyện, muốn cùng anh chấm dứt quan hệ“.
Quý Phượng Lâm: “Em hôn tôi, tôi sẽ để em đi.”
Kỳ La không muốn cùng hắn dây dưa: “Buông tay, tôi muốn đi bây giờ”
Quý Phượng Lâm: “Hôn tôi là có thể chấm dứt, em không nghĩ cùng tôi chấm dứt hay sao?”
Kỳ La không hiểu được sự xoay chuyển của hắn, không biết phải làm thế nào. Chỉ là, hắn đang bị bệnh, nhìn bộ dáng suy yếu này, đều là diễn sao?
Quý Phượng Lâm đứng trước mặt hô hấp nhẹ nhàng phả vào cần cổ:
“Tôi không lừa em, em hôn tôi liền....”
Hắn còn chưa dứt lời, Kỳ La liền nhón chân hôn lên môi hắn.
Quý Phượng Lâm không nghĩ tới cô thật sự sẽ hôn, có một chút thất thần, rồi chợt bị động hoá thành chủ động, đem cô áp lên cửa thang máy, đuổi theo đầu lưỡi của cô thu hết ngọt ngào vào trong miêng, hắn thấy còn chưa đủ, đôi tay luồn vào áo vuốt ve tấm lưng mềm mại trơn bóng.
Kỳ La bị hôn cho như thiếu oxy, dùng sức đẩy hắn:
“Tôi hôn, để tôi đi“.
Quý Phượng Lâm không buông: “Em không phải nói rằng không thích tôi, vậy sao hôn lại có cảm tình như vậy?”
Kỳ La phát hiện chính mình hơi bị hố, như là thúc đẩy cho ý đó.
Rõ ràng không cần phải tới đây tìm hắn phân rõ giới hạn, nhưng một câu của Trần Như Ý, cô liền tới rồi, bây giờ lộ ra thái đội rối rắm của mình đối với hắn, làm hắn bắt được sơ hở này, hành động văn chương tung ra hết. Quý Phượng Lâm là một thương nhân, làm sao để mình bị thiệt chứ, cùng hắn giao dịch thì kết quả thua thảm cũng chỉ có mình.
Nhưng cô nghĩ thông suốt quá muộn rồi.
Quý Phượng Lâm hôn cô tới thân thể cũng nóng lên, cắn cắn môi dưới của cô, lời nói ôn nhu nhẹ nhàng:
“Tôi sai rồi, năm năm, tôi đã sai rồi”
Trong mắt Kỳ La liền ướt át. Cô sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong tay hắn.
////
Dạo này rảnh nên sẽ ra chương thường xuyên. Chẳng biết có ai đọc hay không.
Bao giờ xong tui sẽ beta lại rồi đi giới thiệu hihi:(