Quý Phượng Lâm mặc rất ít áo, dưới lầu cửa sổ vẫn đang mở, lúc ôm cô còn có tinh thần, nhưng gió vừa thổi tới liền chịu không được, lúc này càng ngày càng lạnh. Kỳ La cảm giác được cơ thể hắn đang dần trở nên lạnh lẽo, đỡ hắn ngồi xuống sô pha, sờ tay lên trán, rất nóng, cô đi lên lầu lấy hòm thuốc xuống, lấy chiếc cặp nhiệt độ cắm vào trong miệng hắn, muốn đi gọi bảo mẫu, nhưng Quý Phượng Lâm đã nắm lấy tay cô. Kỳ La quay đầu lại, thấy hắn vẫn nhắm nghiền đôi mắt, nghĩ hắn có lời muốn nói, định rút tay về. Quý Phượng Lâm nắm rất chặt, tay còn lại lấy cặp nhiệt độ trong miệng ra nói:
“Tôi cho rằng đưa mẹ em trở về, chính là thái độ nhận sai của tôi, nhưng em không hiểu, em nhất định phải muốn tôi nói ra, khi tôi nói tôi đã sai rồi, em lại thờ ơ“.
Kỳ La đã được nghe nhiều lời nói ôn như từ hắn, nhưng chưa bao giờ nghe được lời nói có chút hèn mọn,đây là lần đầu tiên. Nói thật, lúc này so với lúc trước không giống nhau, không phải vì cô đã biết rõ lý do ân oán giữa hai người, nhưng bây giờ đã thay đổi rõ dệt, thật sự không giống như trước đây, hắn không thèm che giấu điều chờ mong đối với cô... điều này có vẻ không đúng lắm.
Hắn đang là một con người lời nói thì ôn như nhưng trước sau vẫn là người máu lạnh vô tình, nhưng cũng có lúc lúng túng như thế này, lại mang theo cảm tình... đó chính là xong rồi.
Bọn họ đều xong rồi.
Kỳ La không muốn tiếp lời này của hắn.
Quý Phượng Lâm dùng sức kéo cô, không có trọng tâm nên lùi về sau ngã lên trên người hắn. Khi Kỳ La ngã xuống, vừa lúc chống tay vào háng, đụng vào đồ vật kia, cô thẹn quá hoá giận, muốn đứng dậy.
Quý Phượng Lâm đang yếu ớt, bảy phần là thật, ba phần giả, lúc Kỳ La đem hắn đỡ đến sô pha, hắn liền thuận thế ôm eo cô, môi đặt trên má nhẹ nhàng xoa xoa:
“Bọn họ nói tôi yêu nhất là em, là sự thật“.
Kỳ La né tránh, quay mặt đi không có chỗ trốn, làm môi mình và môi hắn dán vào nhau.
Thanh âm Quý Phượng Lâm ép tới thấp nhất: “Muốn hôn tôi?”
Kỳ La giãy giụa muốn đứng lên: “Buông tay!”
Quý Phượng Lâm không buông, lặp lại một lần nữa: “Là sự thật.”
*
Kỳ La ở bên cạnh Quý Phượng Lâm tới nửa đêm, bác sĩ nói không có vấn đề gì nữa, cô mới rời đi.
Lúc về nhà, gió lạnh thổi tạt vào mặt, hơi đau.
Lúc nhìn Quý Phượng Lâm yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhớ tới có một lần cô bị bệnh, trên người nóng bỏng, thuốc hạ sốt không có tác dụng, băng hạ sốt cũng dán đầy người, đều không dùng được. Cả đêmQuý Phương Lâm đều tắm nước lạnh sau đó nằm bên cạnh ôm lấy cô, giúp cô hạ nhiệt. Phương pháp này bác sĩ có nói chưa chắc đã có tác dụng, nhưng hắn càng muốn kiên trì.
Lúc đó cô mơ mơ màng màng nghe hắn nói với bác sĩ:“ Không sao, tôi chỉ muốn cô ấy dễ chịu một chút, cô ấy bây giờ chắc hẳn đang rất khó chịu”
Sau đó cô đã quên mất việc này...có nhiều sự việc, cô đã quên.
Đột nhiên trên mặt lạnh lẽo, cô duỗi tay sờ lên má, là nước mắt.
***
Tô Dương bao cả rạp xem Đái Nguyệt hành diễn.
Khi buổi diễn kết thúc, Tô Dương đi tới hậu trường, đưa bó hoa cho Đái Nguyệt Hành.
Đái Nguyệt Hành không nhận, trợ lý tiếp lấy.
Cô ta cũng không thấy ngại, cười nói:
“Tôi vừa nhận được đồng ý hợp tác với Quý tiên sinh, đầu tư vào điện ảnh“.
Đái Nguyệt Hành không biết cô ta muốn nói gì nữa, nhưng anh ta biết đây chẳng phải chuyện gì tốt.
Tô Dương nói: “Vì cái gì? đơn giản vì lần trước tôi làm điều có lợi cho hắn, hắn được như ý muốn. Quý tiên sinh có tâm với Kỳ La, cậu đấu không lại được hắn“.
Đái Nguyệt Hành thoạt nhìn như đang thờ ơ nghe chuyện. Tâm cũng đã chết từ lâu:
“Tóm lại lần trước cô nói giúp tôi cướp được người về, hiện tại hắn đầu tư cho cô, cô liền thay đổi thái độ, không hổ là thương nhân nhỉ, tâm lý thay đổi thất thường“.
Đối với lời châm chọc này, Tô Dương không giận lại cười: “Bây giờ đã khác xưa, khi đó có thể, hiện tại thì không được, cậu chớ quên, khi đó giúp cậu cướp người tôi cũng ra điều kiện, nhưng cậu đâu có đáp ứng, vậy cớ gì tôi không nói chuyện với Quý tiên sinh, hắn thoả mãn được nhu cầu khác của tôi, nhục dục cùng tiền tài, tôi phải có một trong hai”
Cũng chẳng cần thiết phải nói nhiều, Đái Nguyệt Hành đuổi khách: “Thế thì chúc mừng Tô Tổng, tôi còn bận việc, xin lỗi không tiếp được“.
Tô Dương tới không phải vì tán tỉnh hắn, gần đây nhất cô ta đã biết một số việc:
“Nhiều năm trước đây cậu từng ra biển chơi?”
Lời này vừa nói ra làm Đái Nguyệt Hành nhớ lại mùa hè năm đó, sắc mặt thay đổi, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh:
“Làm sao?”
Tô Dương cười: “Không có việc gì, vì Lương nữ sĩ gần đây có điểm kỳ quái, để ý tới một vài chuyện năm xưa. Cậu đã biết, tôi thích kết giao bạn bè, cũng thích giúp họ làm một số việc, tôi với Quý gia cũng có chút quan hệ, nên lặng lẽ đi tìm hiểu một số việc“.
Đái Nguyệt Hành cầm cốc trà lên uống một ngụm, dùng để che giấu cảm xúc khác thường, cố gắng không hoảng loạn, nhưng vẫn không bình tĩnh được.
Tô Dương nói tiếp: “Ở thời điểm đó liên quan tới một vụ án mạng, cậu cùng con gái Kỳ gia có liên quan, đúng không? “
Đái Nguyệt Hành nghe được cô ta nhắc tới chuyện này, biết rằng cô ta đã biết một số việc nên mới tới đây, không phủ nhận: “ Xác nhận có chút đen đủi, nhưng lúc đó đã được giải quyết rồi“.
Tô Dương cũng không quanh co lòng vòng nữa: “Quý tiên sinh đã giấu thật chặt, nếu không phải mẹ hắn điều tra chuyện này nên để lộ tin tức, vĩnh viễn sẽ chẳng có ai biết, năm đó chút nữa thì bị cậu và Kỳ La làm cho một hồi bi kịch“.
Đái Nguyệt Hành làm rơi chiếc ly đang cầm xuống đất, nước chảy đầy ra nền gạch:
“Cô nói cái gì?”
Tô Dương: “Chủ nhân của chiếc du thuyền đó, chính là Quý Phượng Lâm.”
Đái Nguyệt Hành không tin, đứng lên: “Chủ nhân chiếc du thuyền đó ngoài ý muốn đã chết rồi“.
Tô Dương: “Lời tôi nói có thật không cậu đi tìm hiểu một chút, tôi tới đây là có một nhân vật rất thích hợp cho cậu, tôi dùng tin tức này đổi lấy muốn cậu sẽ tham gia. Cậu cũng có thể không tới, nhưng tôi đã đem lợi thế giao vào tay cậu, cậu không tới, phải nhớ kỹ cảm tình của tôi“.
Thận trọng từng bước, những câu nói rất vô sỉ, đây cũng chính là phong cách của Tô Dương.
Đái Nguyệt Hành vẫn chưa thoát ra khỏi chấn động vì tin tức chủ nhân của du thuyền năm đó là Quý Phượng Lâm, anh ta và Kỳ La cũng có ý nghĩ giống nhau, chậm rãi nghĩ thông suốt một số việc.
Lý do là như vậy, thì ra là thế...
Đái Nguyệt Hành đầu óc đang bị loạn, muốn tiễn khách:“ Để tôi xem xét một chút“.
Tô Dương cũng đã biết Đái Nguyệt Hành, cũng hiểu con người anh ta làm việc quy củ, so với sự thiếu đạo đức của Quý Phượng Lâm khác nhau một trời một vực, đây là lợi thế, tuyệt đối tin rằng anh ta sẽ biểu diễn nhân vật này.
Ân oán năm đó của họ cô ta cũng chằng có hứng thú, nếu không ngủ được với Đái Nguyệt Hành, vẫn nên lợi dụng họ vào mục đích khác. Vẫn là câu nói kia, nhục dục cùng tiền tài, cô ta phải đạt được một trong hai.
Bất qúa ba người này người xướng người diễn qua nhiều năm như vậy, cũng phải tới hồi hạ màn. Cô ta nguyện ý cho bọn họ quạt gió, thêm củi cháy lên một phen.