Đồ Chơi

Chương 36: Chương 36




Quý Phượng Lâm mang Kỳ La tới quán nhà lão Hách, ngựa quen đường cũ gọi vài món ăn, tất cả đều là những món ăn Kỳ La thích. Đồ ăn được đưa lên, Quý Phượng Lâm nói:

“Ngày đó em tới tìm tôi ngả bài, tôi không nói cho em biết, sau khi em và Đái Nguyệt Hành chạy thoát, tôi đã suýt chết“.

Kỳ La nhìn hắn.

Quý Phượng Lâm đan bàn tay ở trước mặt, khuỷu tay chống mặt bàn: “Tại sao lại là em, hai lần, hai lần suýt làm tôi mất mạng, đều là em. Con người tôi có thù oán thì tất sẽ báo, cho dù cá chết lưới rách cũng có quan hệ, cho nên em trốn không thoát, tôi sẽ hủy diệt em“.

Kỳ La biết, Quý Phượng Lâm chính là người như vậy, mặt ôn nhu chỉ do hắn ngụy trang mà thành, bản tính táng tận lương tâm mới là hắn.

Quý Phượng Lâm nói tiếp: “Nhưng tôi bị bệnh, bác sĩ nói ta đây là hội chứng Stockholm, đây là bệnh gì chứ?”

Hắn để lại nửa câu với câu hỏi ở phía sau.

Kỳ La biết hắn nói từ này có nghĩa là gì.

Quý Phượng Lâm chậm rãi nói, từng chữ, từng chữ một thật thong thả:

“Tôi yêu em“.

Kỳ La thu hồi lại ánh mắt, không thể nhìn hắn.

Trong ánh mắt của Quý Phượng Lâm chỉ còn lại đau thương, rất chân thật, càng chân thật bao nhiêu cô càng sợ hãi bấy nhiêu, sau đó cô lại nghe được hắn nói:

“Tôi luyến tiếc nếu hủy diệt em“.

Lời nói này làm cho đầu cô bắt đầu đau âm ỉ, là loại đau kịch liệt, không ngừng áp bách dây thần kinh trong đầu.

Quý Phượng Lâm buông tay xuống, giữ chặt tay cô: “Em cho tôi cơ hội bù đắp, có được không?”

Thật ôn nhu, nhưng cấp bậc này của hắn cũng cao lắm rồi phải không? chính là cô biết rõ khả năng hắn đang nói dối, nhưng vẫn sẽ trầm luân, không chỗ nhưng trốn.

Nước mắt của Kỳ La rơi lên khăn trải bàn, cũng nói với hắn vài câu:

“Lúc anh hủy diệt tôi, tôi thật sự đã hận anh, cho nên không nhìn thấy những mặt tốt của anh, trong mắt tất cả chỉ còn là những tội lỗi và hận thù. Sau khi biết chân tướng mọi việc, những ký ức đã bị phong tỏa được mở ra, đối mặt với sự thật đã bị đóng kín từ lâu, tôi cho rằng đối với anh đã mềm lòng, bởi vì hiểu lầm anh, cho nên coi như bồi thường những tội lỗi ngày trước đã gây ra cho anh. Nhưng tối hôm đó Lục Trần Hạc gọi điện thoại, tôi phát hiện không phải“.

Có vài lời nói từ đáy lòng dù sao cũng phải nói rõ ràng, Kỳ La ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hắn:

“Tôi đối với anh là để ý, đã không phải là áy náy“.

Quý Phượng Lâm bỗng nhiên có chút chờ mong lời nói tiếp theo của cô, không phải là áy này, thì đó là cái gì?

Kỳ La nói tiếp lời chưa nói:

“Gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ, tại sao chúng ta làm tổn thương nhau mà vẫn hấp dẫn đối phương, anh nói là hội chức Stockholm, nhưng nó là cái gì? đây là lý luận căn cứ vào đâu, chỉ cần là đối phương tra tấn một bên khác, bên khác không hận là có thể ở được với nhau sao? nhưng chúng ta phải không, không phải, đó là năm năm, chúng ta đã dùng thể xác lẫn tinh thần chống đỡ, lúc đó chúng ta chỉ có lẫn nhau, sẽ sinh ra kết quả là sự ỷ lại“.

Quý Phượng Lâm chưa từng nghe Kỳ La giảng giải và nói nhiều như vậy, hắn phá lệ nghe rất nghiêm túc.

Kỳ La đã nói rõ ràng, nhưng vẫn không cảm thấy bọn họ có thể bắt đầu một lần nữa: “Nhưng hiện tại tôi tìm được mẹ tôi, anh cũng đã từ bỏ muốn hủy diệt tôi, chúng ta nên bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình“.

Quý Phượng Lâm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, mà khi hắn nghe được, cảm giác lại không quá tốt: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

Kỳ La: “Tôi đã làm tổn thương anh, anh cũng đã làm tổn thương tôi, chúng ta hận nhau rõ ràng như vậy, hiện tại nghĩ rằng đã thông suốt, nhưng anh đảm bảo được rằng vẫn luôn thông suốt sao? Ở giữa chúng ta đã xảy ra những sự việc đó, tựa như một cái nhọt, không chữa khỏi được, anh nghĩ rằng nó mãi mãi sẽ không biến chuyển nặng hơn sao? Chúng ta tại sao lại muốn ôm một tương lai không xác định được ở trong lòng, chúng ta rõ ràng có thể tránh được vấn đề này, sống tốt phần đời của mình“.

Quý Phượng Lâm hiểu ý của cô, chính là: “Cảm tình tính không rõ ràng, liền tính chúng ta không ở cùng nhau, trong tương lai phát sinh sự việc gì, làm sao em xác định được?”

Kỳ La nhíu mày: “Anh biết tôi có ý gì, đừng xuyên tạc lời tôi nói.”

Quý Phượng Lâm không muốn giảng gải này nọ với cô nữa:“Được, tôi tiếp thu quan điểm của em, vậy em có thể nói cho tôi biết hay không, em bỏ được tôi sao?”

Kỳ La không muốn trả lời, cúi thấp đầu xuống.

Quý Phượng Lâm bức cô phải nói: “Em bỏ được tôi sao?”

Kỳ La thanh âm rất nhỏ, rất nhỏ, cô là người không biết nói dối ra sao, nhưng thật đau:

“Thời gian qua đi, tôi liền bỏ được.”

Quý Phượng Lâm đứng dậy, cách cái bàn hôn lên môi cô, ở giữa môi răng đan xen, hắn nói:

“Em hãy nhìn tôi và trả lời.”

Kỳ La không thể trả lời, nước mắt chảy vào trong miệng hai người. vừa mặn vừa chát.

Quý Phượng Lâm muốn nghe cô nói: “Nói chuyện.”

Kỳ La lúc này mới phát hiện, nước mắt chảy vào trong miệng, hình như không phải của mình.

Quý Phượng Lâm hôn cô rồi rời đi.

Kỳ La nằm dài trên bàn, nước mắt chảy ướt tay áo cùng khăn trải bàn:

“Vì sao chúng ta lại không thể tốt đẹp? Vì cái gì khi bắt đầu lại mang nhiều đau khổ và thù hận như vậy? Nếu tôi không làm tổn thương anh, nếu anh không làm tổn thương tôi, nếu...”

Lão Hách đem phần đồ ngọt ngon nhất tới:

“Nếu những lời cô nói đều là sự thật, thì hai ngươi sẽ không yêu nhau. Tình yêu không phải chỉ là một hai câu có thể nói rõ ràng, cũng không thể tính toán, nghĩ thông suốt rồi là chuyện tốt, nhưng không phải quá lý trí“.

Ông ngồi ở đối diện Kỳ La, nói với cô: “Tôi cùng bà lão tuổi trẻ ngày ngày đánh nhau, động cái là đánh như có bao nhiêu hận thù, nhưng ngày bà ấy chết, tôi còn như một con chó sa sút một năm trời, tôi hận không bóp chết bà ấy thời điểm đó, bà ấy cũng vậy, nhưng chúng ta thật sự yêu nhau, đó là tình yêu, hôn nhân. Cô còn quá trẻ, qua hai năm nữa, cô sẽ rõ ràng“.

Ngoài đồ ngọt, ông lại gọi bồi bàn tặng cô một chai rượu: “Không có việc gì, câu chuyện này, dù sao cũng phải trải qua, đã trải qua mới có thể trưởng thành“.

Kỳ La đang có trạng thái không tốt, nên chỉ nghe được nửa câu một chút, chờ tới lúc cô hiểu ra, đã ba năm trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.