Sau bữa cơm hôm đó, Quý Phượng Lâm không đi tìm Kỳ La nữa, hình như đã hiểu lời cô nói, tôn trọng quyết định của cô, cũng là đã hết hy vọng.
Kỳ La đặt thời gian càng nhiều vào công việc, trước đây tạo được sản phẩm mới do được Quý Phượng Lâm đầu tư, hơn nữa tất cả mọi người cùng nỗ lực, không ngừng đột phá, không ngừng sáng tạo, có hi vọng hai năm nữa sẽ được đưa ra thị trường.
Chờ tới lúc đưa ra thị trường rồi, giá trị con người Kỳ La cao gấp mười lần, cô liền từ chức, muốn chính mình làm chủ, vừa lúc đạo tạo được không ít nhân tài, có thể dùng tới.
Có thể là hai năm trước con đường sự nghiệp của cô vận khí quá tốt, nhưng chính mình tạo dựng sự nghiệp sau này, gặp mấy đả kích lớn, như muốn đánh sập cô. Công ty từ tiền tích lũy, vay thêm ngân hàng, dùng để trả tiền lương, nhưng sản phẩm làm ra không được, không phải cái này có vấn đề thì cái kia có vấn đề, đi theo cô toàn người bảo thủ, điền vào lý lịch thì vô cùng phong phú, nhưng ở công ty của cô đều bại lộ bản chất. Cô có quá nhiều áp lực lớn, tối đến phải mượn rượu mới có thể ngủ, uống càng ngày càng nhiều, tửu lượng ngày càng tốt, nhưng mất ngủ cũng chẳng biết phải làm sao.
Sau đó Trần tổng biết công ty của cô tình hình không được tốt lắm, cho cô vay hai trăm vạn, cầm 4% cổ phần, cũng coi như giúp cô một phen. Chính là hai trăm vạn này, đem cô từ vũng bùn kéo ra, làm cho cô thêm tự tin, một lần nữa tin tưởng vào vản thân mình, đem nhưng người không xem trọng sản phẩm, không làm được việc, không muốn đầu tư phải hối tiếc, những sản phẩm mới đẩy lên đứng đầu bảng download, cô cũng từ Kỳ giám đốc trở thành Kỳ Tổng.
Đương nhiên, cũng có vài công ty đuổi kịp, mấy năm nay vừa lúc thị trường internet náo nhiệt, nhưng bây giờ coi như cô cũng đã ở đầu ngọn gió.
Ba năm, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua ba năm, bệnh của Trần Thư Ý đã phát tác vài lần, bà có lúc không phối hợp làm cô bất lực, cô cũng nghĩ tìm vài người chuyên nghiệp hỗ trợ, nhưng không thể so sánh người ngoài với người nhà được. Cuối cùng cũng bỏ đi ý này, cô căn răng chịu đựng, chẳng sợ bà vừa đánh vừa mắng chửi, kiên trì tự mình chăm sóc điều trị, chờ bà tốt lên.
Từ cơn cuối cùng, Trần Như Ý đã nửa năm không phát tác, áp lực từ bà đối với Kỳ La đã không còn, hơn nữa công ty đã hoạt động đi vào quỹ đạo, lẽ ra cô sẽ thả lỏng, thoải mái, nhưng nhìn qua lúc nào cũng rất mệt mỏi.
' thời gian qua đi, tôi liền bỏ được. '
Đây là lời nói dối chó má gì? Ba năm, như thế nào vẫn không chịu nổi?
*
Chủ nhật thời tiết rất đẹp, Kỳ La đi tới vùng ngoại thành. Cô thuê một nông trường ở đây, trồng rất nhiều hoa hồng. Nông trường này là của một bà dì, Kỳ La mỗi tháng cho bà ấy chút phí, phụ trách xử lý chăm sóc vườn hoa hồng, cô chỉ thỉnh thoảng lâu lâu ghé qua một chuyến, thay một số trang bị trồng trọt tốt hơn, sau đó tưới nước, bón phân cho hoa.
Bà dì nhìn thấy cô, cười hiền lành:“Cháu tới rồi à, lâu lắm không gặp“.
Kỳ La lễ phép khiêm tốn, đối đãi chân thành, rất ít người tiếp xúc về sau mà không thích cô.
“Vâng, gần đây công ty có nhiều việc quá ạ.” Kỳ La cười cười.
Bà dì đưa quần áo lao động cho cô mặc, sau đó nói: “Miếng đất bên cạnh tôi cũng cho thuê rồi“.
Kỳ La gật gật đầu: “Thuê làm gì? cháu trồng hoa ảnh hưởng tới người ta không?”
A di: “Sẽ không, cậu ta cũng trồng hoa.”
Vậy là tốt rồi. Kỳ La mang theo phân bón tiến vào vườn hoa, đặt một bên, trước tiên cầm điện thoại chụp vài bức ảnh, những bông hoa cô trồng nở ra thật đẹp, những bức cô chụp đều có thể in ra làm giấy dán tường. Chụp xong thì bón phân, việc này phức tạp, tốn thời gian, chớp mắt đã tới buổi tối.
Nông trại buổi tối cũng rất đẹp, những dây đèn màu vàng treo quanh hàng rào, nhìn như những ngôi sao sáng lấp lánh.
Kỳ La ngồi ở chiếc ghế đá nhỏ bên cạnh bụi hoa, nhìn những ánh đèn tới phát ngốc.
Ba năm qua cô đã từ chối rất nhiều đối tượng tốt, qua hai năm nữa là 30, từ chối bọn họ cũng không cảm thấy tiếc nuối. Vì cái gì? Bởi vì trong lòng cô vẫn còn hình ảnh của Quý Phượng Lâm.
Tên đàn ông chó má, thật sự đã qua một thời tian, thật sự làm cô cảm thấy luyến tiếc.