Ta cứng đờ trong vòng tay của Liễm, do tác dụng của thuốc vẫn chưa dứt nên hắn cũng không còn quá nhiều sức lực, và vì sợ làm hắn tổn thương nên
ta không dám chống cự, mà hắn cũng không có khả năng tránh khỏi ta, duy
chỉ có ánh mắt là vẫn căm hận như trước:”Nhị tỷ, chính đám người Nam gia bọn họ hại chúng ta tan cửa nát nhà, ta sẽ không tha cho hắn!”
“Nếu không nhờ tỷ tỷ của ngươi, ngay đến cơ hội sống sót để nói ra những lời này ngươi cũng không có, nói chi đến chuyện tha hay không tha?” Nam
Thừa Diệu khẽ cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt: “Buông tay, tỷ tỷ của ngươi đang mang thai, không chịu nỗi sức ép như vậy.”
Liễm càng
lúc càng tức giận ra mặt, nhưng cũng không dám tiếp tục lộn xộn, đôi mắt đau thương thù hận mà tuyệt vọng khiến lòng ta đau nhói, lại lo lắng
hắn làm loạn vô ích đánh mất đi con đường sống của mình, nóng lòng nói:
“Liễm, dù ít dù nhiều gì thì điện hạ cũng đã giúp đỡ đệ, có thế đệ mới
không xảy ra chuyện gì, đừng ầm ĩ nữa!”
Mỉm cười chua chát, Liễm
nói: “Trước, hắn hại ta tan cửa nát nhà, hiện tại thì giả dạng người tốt thả ta đi, chẳng lẽ còn muốn ta biết ơn hắn sao?”
Ta cầm chặt cánh tay hắn, nhắm mắt lắc đầu, giọng nói dù nhẹ nhàng nhưng rõ ràng từng tiếng: “Ta chỉ muốn đệ sống thật tốt.”
Tiếng cười vụt tắt, không khí oán hận chầm chậm tan đi, dường như hắn muốn
lên tiếng nói gì đó, nhưng giọng nói của Nam Thừa Diệu đã nhanh chóng
truyền đến, vẫn không có một chút cảm xúc nào . . .
“Bên ngoài đã chuẩn bị ngựa và ngân lượng, đủ để ngươi ổn định cuộc sống sau khi rời
khỏi Thượng Kinh, trước khi trời sáng phải rời khỏi đây, sẽ không có ai
nghi ngờ.”
Hắn vừa nói xong, vừa ném “Trạm Lô” ở trong tay về
phía Liễm, Liễm theo quán tính đưa tay đón lấy, ánh mắt thù nghịch dần
trở nên sâu thẳm khi nhìn thấy “Trạm Lô” trong tay, thật lâu sau, đưa
mắt nhìn lên, khẽ cười giễu. . .
“Tam điện hạ không sợ thả hổ về
rừng sao? Hiện tại ngươi không giết ta, về sau nhất định sẽ hối hận, bởi vì một ngày nào đó ta sẽ trở lại Thượng Kinh, bắt Nam gia các ngươi nợ
máu phải trả bằng máu!”
“Liễm!”
Hắn không nhìn ta, mà đưa
mắt nhìn chằm chằm vào Nam Thừa Diệu, Nam Thừa Diệu lại không để tâm,
thản nhiên nói như trước: “Muốn tìm ta báo thù, trước hết ngươi nên sống sót mà rời khỏi Thượng Kinh, chẳng mấy chốc là trời sáng.”
Ánh mắt Liễm vắng lặng nhìn vào Nam Thừa Diệu: “Ta sẽ không cảm tạ ngươi, nhớ rõ lời ta, một ngày nào đó ta sẽ trở lại.”
“Nam Thừa Diệu ta làm việc không cần người khác phải cảm kích.”
Lời nói của hắn dù rằng không nặng nề, nhưng giữa cái vẻ lạnh nhạt hờ hững
đó lại có một chút gì đó thê lương mà đoạn tuyệt, mỗi một từ như khảm
sâu vào trong lòng ta, ta quay đầu lại, nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt
trong đáy mắt của hắn.
Một dòng cảm xúc hỗn loạn không nói nên
lời bất chợt dâng lên ở trong lòng, nhưng khi còn chưa kịp hiểu rõ Liễm
đã nắm lấy tay ta: “Nhị tỷ, chúng ta đi!”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ
cho ngươi mang nàng đi sao?” Nam Thừa Diệu lạnh lùng nhìn về phía bàn
tay Liễm đang giữ lấy tay ta, giọng nói vốn đã rét lạnh giờ lại mang
theo vài phần hàn khí.
“Chẳng lẽ phải để nàng tiếp tục ở lại bên
cạnh kẻ thù sát phụ diệt tộc, trải qua những ngày sống không bằng chết?” Liễm châm chọc hỏi.
Nét mặt Nam Thừa Diệu thoáng cứng đờ, sau đó chậm rãi nói: “Sống không bằng chết, cũng là sống, chỉ cần sống, mọi
chuyện đều có thể.”
Hắn nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng lại
truyền đến: “Từ giờ đến lúc trời sáng chỉ còn hai canh giờ, đến lúc ngay cả ngươi cũng không ra được kinh thành, ngươi muốn nàng cùng ngươi chịu chết sao?”
Liễm vẫn cố chấp kéo tay ta, nhìn vào đôi mắt của ta, chưa bao giờ hắn nghiêm túc như lúc này: “Nhị tỷ, tin ta, ta sẽ không
để tỷ chịu khổ, chúng ta rời khỏi nơi này trước, sau đó lại tìm cơ hội
trở lại đón Tam tỷ, nhất định ta sẽ có cách, tin tưởng ta, tỷ không cần
phải lo lắng điều gì.”
Sâu trong đôi mắt của hắn hiện ra một ánh
sáng tối tăm mà sâu nặng, dù rằng đã che giấu đi vẻ căng thẳng nhưng sự
dịu dàng đó là không thể nhìn nhầm, giọng nói chắc chắn đó làm ta thoáng lặng đi một lúc, nhưng vẫn không thể vui vẻ.
Đáy lòng khẽ thở
dài, nếu có thể, ta muốn hắn vứt bỏ đi trách nhiệm cũng như thân phận
của Mộ Dung Liễm, chỉ cần hắn sống một cuộc sống vô sầu vô lo, ngao du
sơn thủy.
Nhưng, nhìn vào hắn lúc này, ta chỉ thấy những đau đớn
cố chấp đang khắc sâu vào trong đôi mắt của hắn, biết rằng tất cả chỉ
còn là mong ước của riêng ta.
Ta không thể lên tiếng khuyên hắn, mà dù có khuyên bảo thì hắn cũng sẽ không nghe theo.
“Ngươi phải đi một mình, không đi thì ngươi cứ ở lại đây mà chờ chết, ta tuyệt đối không để ngươi mang nàng theo.” Lời nói lạnh nhạt của Nam Thừa Diệu mang theo vài phần bực mình, xoay người đẩy cửa bước ra, một tiếng ngựa hý cũng theo đó mà cất lên.
Ta hít sâu một hơi, ngay lập tức kéo Liễm đứng lên, đi về phía cửa: “Đệ đi nhanh lên, trời sắp sáng.”
Hắn cố chết nắm lấy tay ta: “Nếu đi thì cùng đi, ta không thể để tỷ một mình ở lại nơi này!”
Ta vừa liều mạng đẩy hắn đi, vừa tránh bị hắn giữ chặt: “Ta sẽ không đi
cùng đệ, đệ đi nhanh lên, ta uổng phí sức lực như vậy để cứu đệ thoát
ra, không lẽ lại để đệ ở lại chỗ này chờ chết sao?”
Hắn ương
ngạnh không chịu đi, cũng cố chấp không buông tay: “Tỷ và Tam tỷ là
người thân duy nhất còn lại của ta, hiện tại ta không có cách nào cứu
Tam tỷ, nhưng ngay đến cả tỷ mà ta cũng không thể bảo vệ vậy ta còn sống làm gì, không bằng chết đi!”
Bất luận ta khuyên bảo thế nào, tay dùng sức bao nhiêu thì hắn vẫn cố chấp không chịu nhúc nhích. Mắt thấy
sắc trời đang dần sáng, trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Tính
tình hắn ta là người hiểu rõ, biết rằng không thể, tâm đành nhanh chóng
quyết định, ta cắn răng lên tiếng: “Buông, ta vốn không phải là tỷ tỷ
của đệ!”
Hắn làm lơ không chịu nghe, cười nhạt: “Ngay cả lời nói như vậy, tỷ cũng có thể nói được! Nhưng ta cho tỷ biết, vô ích!”
“Đệ nghĩ ta lừa đệ? Ta cũng hy vọng là thế! Nhưng thật sự ta không phải là tỷ tỷ của đệ, Mộ Dung Thanh chân chính đã chết rồi!”
Có lẽ vì trong giọng nói của ta chứa đựng quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, quá
nhiều phiền muộn nặng trĩu không thể giả tạo, hắn chợt cứng đờ nhìn ta
không nói một lời.
Ta nhắm mắt lại, kiên cường đè nén từng chút
cảm xúc của mình, mở miệng nói: “Liễm, ta chưa từng lừa gạt đệ, hiện tại sẽ không và tương lai cũng thế, ta thật sự không phải tỷ tỷ của đệ. Năm đó Tô tiên sinh cứu ta và tỷ tỷ của đệ, do rất nhiều lý do mà hắn thay
đổi dung mạo của ta, để cho ta thay thế thân phận của Mộ Dung Thanh, ta
vì mất đi trí nhớ nên cũng cho rằng mình thật sự là Mộ Dung Thanh, mãi
cho đến vài ngày trước, khi ta đến Tà Y Cốc, chính miệng Tô tiên sinh đã nói cho ta, vì vậy mà ta mới biết. Ta sẽ không lừa đệ, Tô tiên sinh
cũng sẽ không gạt ta, tất cả những chuyện này dù rằng hoang đường, nhưng lại là sự thật. . .”
“Vậy tỷ là ai, ai mới là tỷ tỷ của ta?” Hắn cắt ngang lời ta.
“Tỷ tỷ đệ đã chết, còn ta là ai đã không còn quan trọng.” Ta không nói với
hắn chuyện về Tang Mộ Khanh, có lẽ làm như vậy là quá ích kỷ, nhưng nàng ấy đã không còn trên đời này, nói cho Liễm biết thì cũng chỉ làm hắn
thêm đau buồn, có thể một ngày nào đó ta sẽ đích thân nói với hắn, nhưng không phải là bây giờ.
Ta nhìn vào đôi mắt của hắn, gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực ta mới có thể tiếp tục nói, nhưng mỗi một từ
cũng đã không còn rõ ràng—
“Hôm nay, gia tộc mà đệ luôn dựa vào
đã suy sụp, không thể mang đến cho đệ che chở và vinh quang; người mà đệ tín nhiệm lại là kẻ phản bội, dùng sự tin tưởng thậm chí là cả tính
mạng của đệ để đổi lấy vinh hoa phú quý; vì nhất thời xúc động mà đệ gần như hại chết chính mình, bây giờ người thân duy nhất của đệ chỉ còn
Diễm nhi, muội ấy còn chờ đệ đến cứu, nhưng hiện tại, đệ vốn không có
khả năng làm việc này!”
Hắn không nói, chỉ nhìn ta thật sâu, mà
ta vẫn cố chấp ép bản thân phải đứng thẳng, gằn từng tiếng nói với hắn:
“Cho nên, đệ không thể tiếp tục tùy tiện như vậy, phải học cách lớn lên, bởi vì từ giờ trở đi, trên đời này, người có thể giúp đệ chỉ có chính
đệ mà thôi. Đệ phải nhớ kỹ, từ lúc này trở đi, tiểu thiếu gia Mộ Dung
gia phóng túng ung dung ngày xưa đã chết, mãi sẽ không còn Mộ Dung Liễm, bắt đầu từ bây giờ, cuộc sống của đệ đã hoàn toàn thay đổi, người đệ có thể dựa vào cũng chỉ có mình đệ, đệ có hiểu hay không?”
Ánh mắt
hắn chấn động bất ổn, nhưng vẫn không ngừng rời mắt khỏi ta: “Tỷ thì
sao? Bởi vì chúng ta không có huyết thống, cho nên tỷ muốn rũ bỏ toàn bộ quan hệ với ta sao, từ nay về sau, xem ta như người lạ?”
Ta cắn
răng định sẽ gật đầu, thế nhưng hắn đã một tay giữ chặt lấy ta ở trong
lòng: “Tỷ không cần nói, vì tỷ có nói thế nào ta cũng không tin, ta
không phải đứa ngốc, một khúc “Tư Quy” kia, tình cảm trong đó sao có thể là giả?”
Ta có cảm giác ẩm ướt ấm nóng nơi cổ mình, đáy lòng bỗng nhiên đau xót, muốn ngẩng đầu nhưng hắn lại không cho.
Hắn giữ chặt ta ở trong lòng ngực của hắn, tiếng nói hơi run rẩy, nhưng
từng lời lại kiên định như sắt: “Tỷ nói không sai, hiện tại ta không có
năng lực đưa tỷ rời đi, nhưng, các người chờ ta, có một ngày ta sẽ trở
lại, ta sẽ không để hai người chờ lâu, ta thề.”