Nam Thừa Diệu đứng
bên ngoài cửa, đưa lưng về phía chúng ta, khoảng cách cũng không phải là gần, ta thật không rõ là hắn có nghe thấy những lời ta vừa mới nói hay
không.
Nhưng hắn là người, nếu đã lựa chọn cách rời đi trước thì
nhất định là khinh thường việc nghe lén, mà cho dù hắn có nghe thấy, có
biết ta không phải là Mộ Dung Thanh thật sự thì ta cũng chẳng hề quan
tâm.
Ta nhìn bóng dáng Liễm ngồi trên lưng ngựa, càng lúc càng đi xa, mãi mà ta vẫn không nỡ thu hồi tầm mắt của mình, còn hắn, lại không hề quay đầu lại một lần.
Những thứ ta từng có, đang mất đi từng chút một, không biết rồi sẽ còn bao nhiêu thứ nữa mất đi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Liễm, chẳng biết từ lúc nào
Nam Thừa Diệu đã đi tới bên người của ta, vòng tay ôm lấy bả vai ta:
“Nàng không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Tâm trạng mờ mịt không hiểu rõ, nhưng ta cũng không hề tránh khỏi hắn, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phương hướng Liễm rời đi.
Hắn buông ta ra, đi về phía con ngựa đang đứng dưới tàng cây, dắt ngựa bước đến, sau đó không đợi ta có phản ứng, liền vươn tay đỡ ta lên lưng
ngựa.
Ta có hơi giật mình, nhưng vẫn chỉ im lặng, hắn có thể đi
được một bước thế này, ta đã cảm kích hắn, thật sự không có lý do gì để
hắn phải giúp ta, một kẻ cô độc không bờ không bến.
Nam Thừa Diệu cũng không nói gì thêm, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, ôm ta vào trong lồng ngực, thúc ngựa phi tới trước.
Hắn dùng áo khoác của mình chắn gió cho ta, cả người ta có chút cứng đờ, hai mắt nhắm nghiền, nhưng cũng không có tránh ra.
Con ngựa này giống như ngựa mà Liễm đã từng cưỡi trước đây, bề ngoài nhìn
vào không có gì đặc biệt, nhưng khi tự mình cưỡi lên thì mới nhận ra,
tuy là không thể so với “Đạo ly khinh thông” và “Trục Phong”, nhưng chắc chắn nó là một con ngựa tốt hiếm có.
Ta nghĩ Nam Thừa Diệu sẽ
mang ta quay về Tam vương phủ, nhưng không ngờ ngựa lại chạy về hướng
ngược lại, đang băn khoăn không biết thế nào, khẽ giương mắt, phía trước chính là An Định môn.
Tâm trạng rối bời, ngoái đầu nhìn lại, gương mặt của hắn sáng tối giữa sắc trời, tựa như một bức điêu khắc hoàn mỹ.
Hắn không nói gì, chỉ giục ngựa chạy đến cổng An Định môn, tự mình nhảy xuống, sau đó đưa tay ôm ta xuống.
Thủ vệ ở An Định môn, mặt mày không chút biểu cảm, giống như một bức tượng
dựng đứng, tư thế như không nghe không thấy hết thảy mọi chuyện xung
quanh, trong một lúc nhìn thấy Nam Thừa Diệu bất chợt xuất hiện, tất cả
đều có hơi kinh hãi, nhưng lại không hoảng loạn, chỉ im lặng hành lễ với hắn.
Chúng ta đi thẳng lên cửa thành, có gặp phải một vài tên
thủ vệ, đúng là không ngoài dự đoán, tất cả bọn họ đều có cùng một biểu
cảm với những tên thủ vệ dưới cổng thành.
Ta biết đây hẳn là do
hắn sắp xếp, những người được chọn gác vào đêm nay chắc hẳn không phải
người bình thường, cũng hiểu được hắn đưa ta đến đây là muốn ta nhìn
thấy Liễm bình yên vô sự rời Thượng Kinh, tận trong đáy lòng, không phải là không có một chút cảm động.
Hắn dẫn ta đến nơi cao nhất của An Định môn, ôm lấy bả vai của ta hướng về phía ngoài cổng thành.
Đang băn khoăn khó hiểu thì bất chợt ở phía cuối tầm mắt là một bóng người rất nhỏ đang chạy về phương xa.
Không thể kiềm chế cảm giác xúc động, ta vươn tay tựa vào tường thành khô
ráp, thật ra cũng không nhìn thấy rõ cái gì, chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng, ta biết đó là Liễm.
Như vậy, Nam Thừa Diệu phóng ngựa như bay mang ta đến đây là muốn cho ta tiễn Liễm thêm một đoạn đường sao?
Ta không hề quay đầu lại, vẫn chỉ nhìn theo bóng dáng mơ hồ càng lúc càng
xa của Liễm, chầm chậm biến thành một chấm đen nhỏ nhoi, sau đó hoàn
toàn biến mất giữa đất trời mênh mông. Nhưng, ta biết, Nam Thừa Diệu vẫn đứng phía sau người ta, cùng ta nhìn Liễm rời đi, có lẽ một ngày sau đó Liễm sẽ là đại địch của hắn, hoặc là, hắn vốn chưa từng đem Liễm để vào mắt.
Ta không biết mình đã đứng ở đây bao lâu, lúc này sắc trời
đã dần dần sáng rõ, nhưng Nam Thừa Diệu cũng không hề thúc giục ta, hắn
chỉ cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người ta, sau đó lại lẳng
lặng đứng bên cạnh ta, mãi cho đến khi một tên thuộc hạ của hắn mang
theo chiếc làn đựng thức ăn bước đến.
“Điện hạ, nhiệt độ bên
ngoài đang thấp dần, trên cổng thành lại có gió lớn, ở nơi thế này trong một lúc không thể chuẩn bị được thứ gì tốt, mạt tướng chỉ có một chút
cháo hoa, thỉnh điện hạ và Vương phi dùng tạm để ấm người.”
Người nọ mặc dù ta chưa từng thấy qua, nhưng nghe cách nói chuyện của hắn với Nam Thừa Diệu cũng không hề có một chút khách sáo xa lạ, chỉ là cháo
hoa mà hắn cũng dám đem ra dâng lên Nam Thừa Diệu, xem ra thật sự là vì
suy nghĩ cho Nam Thừa Diệu, hẳn là người tâm phúc của hắn.
Nam Thừa Diệu nhìn thoáng qua bát cháo hoa nóng hổi, lại nhìn thấy ta co ro giữa gió lạnh, thản nhiên lên tiếng: “Cũng được.”
Người nọ dẫn chúng ta đến phòng nghỉ của quan quân giữ thành, bên trong hiển
nhiên cũng không có người lạ, hắn múc một chén dâng cho Nam Thừa Diệu,
Nam Thừa Diệu nhận lấy rồi đưa đến trước mặt ta: “Trước tiên nên làm ấm
người một chút, sau khi hồi phủ lại bảo hạ nhân chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Ta gật đầu, có chút không yên lòng uống hết bát cháo, khi cùng hắn rời khỏi nơi đó, trời đã sáng từ lúc nào.
Ngựa đi thẳng một đường trở lại vương phủ, vì để tránh tai mắt của mọi
người, chúng ta đi vào từ cửa sau, chỉ còn cách một đoạn đã nhìn thấy
Tần An đang lo lắng đứng ở cửa, không ngừng nhìn quanh.
Ở trong trí nhớ của ta, Tần An luôn luôn bình thản điềm tĩnh, chưa bao giờ ta nhìn thấy ông ta bồn chồn như vậy.
Trong lòng có hơi nghi hoặc, ngay sau đó, tầm mắt của ta vừa vặn chạm vào ánh mắt của ông ta, tâm không khỏi trầm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Nam Thừa Diệu ôm ta xuống ngựa, trầm giọng hỏi.
Tần An chần chừ một lúc, định bước đến nói riêng với Nam Thừa Diệu
Cảm giác bất an ở trong lòng không hiểu sao càng lúc càng lớn dần, ta vội
lên tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì, không được tránh ta, cứ nói ở đây!”
Gương mặt của Tần An thoáng nhìn ta lo lắng, sau lại nhìn Nam Thừa Diệu, Nam
Thừa Diệu đứng đấy, mặt không chút biểu cảm, không có bất kỳ ý kiến gì.
Có lẽ vì biết cuối cùng cũng không thể giấu được ta, Tần An đành cúi đầu
nói: “Sơ Ảnh cô nương xảy ra chút chuyện, nhưng Vương phi không cần lo
lắng, Tầm Vân và Trục Vũ đều đang ở Hà Phong Hiên chăm sóc nàng, cũng đã mời Thuần tiên sinh đến. . .”
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ta
không muốn nghe câu trả lời mơ hồ như vậy.” Ta nhìn chằm chằm vào mắt
ông ta, nhấn mạnh từng chữ.
Tần An im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói:”Sáng sớm thức dậy, Sơ Ảnh cô nương không nhìn thấy
Vương phi, có hơi lo lắng nên muốn đến Khuynh Thiên Cư tìm chúng nô tài
để hỏi, lúc đi qua Thiều Nghi quán, không cẩn thận đụng phải Đỗ cô
nương, Đỗ cô nương bị kinh động đến thai khí, có lẽ là nghĩ Sơ Ảnh cố ý, vừa lo lắng cho đứa bé vừa hoảng sợ nên đã ra lệnh cho hạ nhân ở Thiều
Nghi quán ra tay đánh nàng, chúng nô tài chạy đến chậm trễ, dù rằng đã
khuyên dừng đánh, nhưng Sơ Ảnh cô nương đã bị thương. Những người đó lão nô đều đã trừng trị.”
“Thanh nhi —”
Ta choáng váng ngã
xuống, Nam Thừa Diệu vội vàng đưa tay đỡ lấy ta, gương mặt hắn trở nên
trắng bệch, vẻ đau thương hiện rõ trong đôi mắt sâu thẫm đó, dường như
còn có chút sợ hãi căng thẳng.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững tinh thần, sau đó đứng thẳng dậy, từng chút từng chút một rời khỏi cánh tay của hắn.
Không hề quay đầu nhìn hắn, ta chỉ đưa mắt gặng hỏi Tần An, giọng nói bình tĩnh đến tê dại: “Hiện tại Sơ Ảnh thế nào?”
Ánh mắt của Tần An trong một thoáng khẽ hiện ra một tia sáng bất an, dù ông ta đã nhanh chóng hạ tầm mắt nhưng vẫn không thể tránh khỏi đôi mắt của ta,.
“Tần An đứng ở đây chờ điện hạ và Vương phi, cũng không
biết hiện tại Sơ Ảnh cô nương thế nào, nhưng đã có Thuần tiên sinh cùng
với Tầm Vân Trục Vũ, mong Vương phi đừng quá lo lắng.”
Ông ta nói như thế.
Ta cũng chỉ hờ hững gật đầu, không nói thêm gì, tiến vào phủ, bước từng bước về phía Hà Phong Hiên.
Hà Phong Hiên chỉ là một tiểu viện, không thể nào so sánh với Mặc Các, vì
vậy, khi chỉ vừa bước vào cửa chính, ta đã nghe thấy giọng nói của Thuần Du Ý từ trong phòng truyền đến —
“… Thân thể của nàng vốn đã bị
tổn thương nặng, hơn nữa còn có tình trạng khó thở và nhiễm lạnh, nay
lại chịu một trận đòn tàn nhẫn như vậy, hiện giờ cho dù là ta cũng lực
bất tòng tâm . . .”