Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 109: Chương 109




Sơ Ảnh mỉm cười khanh khách chạy tới trước, váy áo nhẹ nhàng uyển chuyển, gió thổi lướt qua vạt áo màu vàng nhạt, nàng cười đến cong cong đôi mắt.

“Chạy chậm một chút, một lát ho khan là lại khó chịu.” Ta đi theo phía sau, muốn đưa tay khoác thêm áo choàng cho nàng, thân thể Sơ Ảnh vốn đã không khỏe, nhất là không chịu được lạnh.

Nhưng, hình như nàng không hề nghe thấy lời nói của ta, cứ mỉm cười như thế mà chạy về phía trước, đột nhiên ngay khúc quanh, nàng va vào Đỗ Như Ngâm.

Ánh mắt Đỗ Như Ngâm oán giận, vừa oán giận nhưng lại mang theo vài phần đắc ý, Sơ Ảnh bị trói trên ghế, gậy gỗ giương cao không chút lưu tình, cứ thế mà đánh liên tiếp lên người nàng, máu tươi nhuộm đỏ váy áo màu vàng nhạt.

Thế nhưng, trên gương mặt của nàng vẫn luôn là nụ cười hồn nhiên trước đây, nàng nhìn ta từ xa, giọng nói mơ hồ, tiểu thư, người cần phải tha thứ cho Tam điện hạ, chỉ có như vậy, người mới có thể hạnh phúc.

Ta muốn bước đến cứu nàng, nhưng thân thể lại không có cách nào nhúc nhích, lời nói tắc nghẹn ngay yết hầu, dồn nén đến nỗi làm ta không thể thở, ta chỉ nhớ rõ, gương mặt mình ướt đẫm dòng nước mắt lạnh lẽo.

“…Vương phi sốt cao… May là Tam điện hạ chưa hề rời đi, luôn âm thầm trông nom, nhờ vậy mà phát hiện kịp thời, bây giờ vẫn chưa quá muộn…Ta muốn nhân sâm, hoàng kì, sinh địa, miết giáp, hương phụ…Thời gian ta bày châm tuyệt đối không được quấy rầy…”

Ta lờ mờ nghe thấy giọng nói bình tĩnh mà dứt khoát của Li Mạch.

“…Thuần tiên sinh, ta đã nhìn thấy bài thuốc mà trước đây ngươi kê, ta không biết đến cùng thì ngươi có ý đồ gì, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp, khả năng sử dụng ‘Họa tấn như sương’ của ta vẫn còn thiếu sót, cho nên ta cần Thuần tiên sinh hỗ trợ….Đối với công tử, tính mạng của Tam vương phi còn quan trọng hơn chính bản thân người, ngươi cứu nàng, cả Tà Y Cốc sẽ nhớ rõ đại ân của ngươi, còn nếu ngươi có bất kỳ hành động nào khác, ngươi cùng Tà Y Cốc là địch. Ta còn muốn nói với ngươi một câu —Y giả phụ mẫu tâm.” (Thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ)

“…Từ sau khi ta đồng ý giúp nàng ấy nói dối, ta đã buông tha tất cả…Ta viết đơn thuốc kia, cũng xem như là không làm trái ý tứ của Khanh nhi… còn về phần, về phần Vương phi có dùng đến hay không, ta không quan tâm…”

“…Bắt đầu đi…”

Giọng nói của Li Mạch cùng với Thuần Du Ý cứ quẩn quanh trong mộng của ta, hư hư thực thực.

Cơ thể ta, khi thì như bị lửa thiêu đốt, khi thì như rơi vào hầm băng, dường như đau đớn khôn cùng, nhưng lại không hẳn là vậy, mãi đến cuối cùng, bóng tối mới từng chút kéo đến, ôn tồn tỉ mỉ vây lấy ta.

Đến khi tỉnh lại, ý thức vẫn hỗn độn như trước, ta nhìn thấy Sơ Ảnh bón cháo cho ta nên vô thức mở miệng, giống như mỗi một lần trước kia.

Chỉ là không biết vì sao gương mặt Sơ Ảnh lại chầm chậm biến thành Tầm Vân, một ngụm cháo còn chưa kịp nuốt xuống, liền nghẹn nơi cổ họng.

Từng mảnh nhỏ kí ức rời rạc bỗng nhiên hiện rõ trong đầu của ta, ta chợt nhận ra mình vừa ăn phải cái gì, thật ra cũng không phải do ta cố ý mà chính thân thể đã phản ứng lại, ngay đến bản thân cũng không thể kiểm soát, ta nằm ở bên giường, đem toàn bộ ngụm cháo kia nôn ra, tựa như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Sao ta có thể quên, nếu không phải vì một bát cháo, có lẽ Sơ Ảnh đã không xảy ra chuyện gì, vẫn mỉm cười nhu thuận như trước, vẫn nhẹ nhàng gọi ta tiểu thư.

“Thanh nhi…”

Nam Thừa Diệu hoảng hốt, vội vàng bảo Tầm Vân ra ngoài mời người, lúc này đây ta mới phát hiện từ đầu hắn luôn ôm ta trong lồng ngực, muốn tránh ra nhưng lại không còn một chút sức lực, ngay đến việc mở miệng nói ra hai chữ “Buông ra”, ta cũng không làm được.

Không lâu sau, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân hối hả, ta tưởng là Li Mạch hoặc Thuần Du Ý, thật không ngờ lại là dáng người vắng lặng của Tô Tu Miễn.

“Tô tiên sinh, không phải đã nói Vương phi không còn gì đáng ngại sao, sao lại trở nên thế này?” Tầm Vân vội vàng hỏi.

Tô Tu Miễn nhìn thoáng qua bát cháo, lại nhìn ta, sau đó thuận tay cầm lấy bát cháo Nam Thừa Diệu vừa đặt lên bàn, ngồi xuống bên giường: “Khuynh nhi, nghe ta nói, hiện tại thân thể của ngươi rất yếu, chỉ có thể dựa vào bát cháo này để bổ sung nguyên khí, cháo này thật ra cũng chính là thuốc, là ta bảo Li Mạch tự tay nấu, cho dù có khó uống thế nào, ngươi cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng mà cố uống hết, biết không?”

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng không chút cảm xúc, giờ lại chứa đựng một nỗi buồn, lo lắng mơ hồ, hai tay của ta vô thức phủ lên bụng, vẫn không rời khỏi đôi mắt của hắn, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống: “Sơ Ảnh đã chết.”

Lời vừa nói ra, âm thanh khàn khàn không chút sức lực đến cả ta cũng không tin được.

Vẻ thương xót càng hiện rõ trong ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa đó vẫn giống như trong kí ức của ta: “Nhưng ta tin rằng, Sơ Ảnh nhất định không muốn nhìn thấy ngươi tự tra tấn chính mình như vậy, đó cũng không phải là lỗi của ngươi. Hơn nữa, ngươi đã không còn một mình, ngươi còn có đứa bé trong bụng, Khuynh nhi, ta biết ngươi rất đau, cũng rất mệt mỏi, nhưng, ngươi phải kiên cường, đứa bé còn cần ngươi bảo vệ.”

Ta có thể cảm nhận thấy đôi tay Nam Thừa Diệu ôm lấy ta hơi phát run, thế nhưng hắn lại không hề nói một chữ, mà ta cũng không có sức lực để tâm đến hắn, chỉ muốn cố gắng uống hết thìa cháo trong tay Tô Tu Miễn.

Ta thật sự rất muốn nuốt xuống, nhưng ta làm không được, ta đem hết toàn lực chế ngự bản năng của mình, nhưng xem ra cơ thể của ta còn ngang ngược hơn cả ý chí, gần như có một sức lực to lớn nào đó ngăn ta không được nuốt ngụm cháo kia, ta lại lần nữa nôn hết ra.

“Đừng dùng cháo, đổi lại là canh hầm không được sao?” Chưa bao giờ Nam Thừa Diệu có vẻ hoảng loạn, lo lắng như vậy, lên tiếng hỏi Tô Tu Miễn.

“Nếu có thể, ngay từ đầu ta đã không ép nàng thử.” Tô Tu Miễn không hề nhìn hắn, vẫn một mực đưa thìa cháo đến bên môi của ta, giọng nói lạnh lùng vừa rồi cũng trở nên dịu dàng hơn: “Khuynh nhi, thử thêm một lần, được không? Ngươi sắp làm mẫu thân, ngươi phải kiên cường.”

Ta gật đầu, chỉ là ta vẫn làm không được, thân thể dường như có ý chí của riêng mình, cũng không nghe theo ý muốn của ta, ta nhìn bát cháo trong tay Tô Tu Miễn, thân thể run lên từng hồi.

Nam Thừa Diệu chợt buông ta ra, hắn đưa mắt nhìn Tầm Vân ý bảo nàng ngồi vào chỗ của hắn, thay hắn đỡ lấy ta.

Sau đó, hắn cũng không nói gì, đón lấy bát cháo trong tay Tô Tu Miễn, tự mình uống một ngụm, kề môi áp vào miệng của ta, cũng không quan tâm xem trong miệng ta còn lưu lại vết dơ gì, cương quyết cạy mở môi của ta, đem hết cháo trong miệng chuyển sang, sau đó, một tay giữ chặt lấy thắt lưng của ta, một tay đỡ sau gáy, ép ta phải nuốt hết ngụm cháo kia.

Cứ thế một lần lại một lần, ta không biết mình nuốt được bao nhiêu, lại nôn ra bao nhiêu, chỉ nhớ rõ sức lực từ hắn, cố chấp mà tuyệt vọng, trong khi đôi tay hắn ôm lấy ta lại run lên nhè nhẹ, run rẩy đến đau lòng.

Sau đó rất lâu, ý thức của ta vẫn còn hỗn loạn, ta lờ mờ nhận ra có người ôm ta, không ngừng gọi tên ta, cũng giống như, thật lâu thật lâu trước đây.

Nhưng ta biết, lúc này nếu mở mắt ra, sự thật vẫn là sự thật, ta không thể quên đi hết thảy.

Hắn hôn lên môi, lên trán ta, nói với ta rằng, Thanh nhi, quá khứ, tất cả đã qua.

Quá khứ, sao có đi qua?

Có ai biết, nếu yêu đến cùng, hận đến cùng, vậy khi quay đầu nhìn lại, có còn con đường hay không?

Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu mới thật sự tỉnh lại, cũng không biết có phải vì một câu nói của Nam Thừa Diệu, ta mới hồi tỉnh hay không?!

Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói dịu dàng mà dè dặt, thậm chí có phần không giống như hắn: “Thanh nhi, Diễm nhi sắp đi, nàng có muốn đi tiễn nàng ấy hay không?”

“Đi?” Ta hoảng hốt, cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”

“Nàng đừng vội, Diễm nhi không sao,” hắn vội vàng cầm lấy tay ta: “Thái tử bị phế truất, đày đi U Châu, nàng ấy chỉ đi theo.”

“Diễm nhi đã không còn là Thái tử phi, lại sắp sinh con, U Châu xa như vậy, tại sao nàng phải đi cùng?”

Hắn lẳng lặng nhìn ta: “Là chính Mộ Dung Diễm muốn đi theo Phế thái tử, Diễm nhi đã có ý kiên quyết, ta cũng đã chuẩn bị tấu sớ xin phụ hoàng xá tội chết cho nàng ấy, nàng không cần lo lắng, tất cả đã là quá khứ.”

“Phế thái tử?” Ta bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của hắn, vì lo lắng cho Diễm nhi nên đến lúc này ta mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, khóe môi thoáng hiện ra nụ cười lạnh nhạt mà châm biếm: “Có phải ta nên chúc mừng điện hạ, cuối cùng đạt được ước muốn?”

Đôi mắt hắn đột nhiên đau xót, nhưng đến cùng lại không nói điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.