Ta không biết mình đã ngủ mê bao lâu, tỉnh lại từ một giấc chiêm bao, vật đổi sao dời.
Thái tử bị phế, Diễm nhi đang mang thai lại phải theo hắn đi U Châu, còn Đỗ
Như Ngâm, tính cả nàng ta cùng đứa bé trong bụng đều chết.
Ta
thật không biết đến cùng thì chân tướng sự việc là thế nào, khi nói cho
ta biết những việc này, giọng nói của Li Mạch cực kỳ bình thản, tựa như
đang nhắc đến những chuyện đã xảy ra rất lâu.
Nàng nói cho ta
biết, khi Đỗ Như Ngâm đến chùa Phổ Tế Thiền cầu phúc cho đứa nhỏ trong
bụng thì bị bọn tử sĩ của phủ Thái tử bắt giữ, uy hiếp Nam Thừa Diệu
phải giao ra mật hàm cùng danh sách những kẻ tham gia âm mưu phế Thái
tử.
Việc này xảy ra sau khi Sơ Ảnh mất năm ngày.
Hiển
nhiên là Nam Thừa Diệu không đồng ý, sau đó ra lệnh cho Đỗ Như Thao dẫn
tinh binh đi trước tìm cách cứu viện, trong chuyện này ắt hẳn còn có ẩn
tình gì nhưng Li Mạch không hề nhắc đến, chỉ nói với ta, Sơ Ảnh cũng
không chết vô ích, huynh muội Đỗ gia đã phải chôn theo Sơ Ảnh.
Còn Đỗ Phụng An, vì không chịu nổi đả kích liền trở nên điên dại, gặp người đều nói nữ nhi của mình sắp trở thành hoàng hậu. Vì thế mà Hoàng thượng hạ chỉ, bãi toàn bộ quan tước.
Ta không biết Nam Thừa Diệu đã
dùng đến thủ đoạn gì để khiến đám tử sĩ kia khai ra Thái tử, hoặc giả
đám người này chẳng qua chỉ là một tấm bình phong, người bọn chúng thật
sự trung thành, không chừng là người khác.
Nhưng, tất cả những chuyện này đã không còn gì quan trọng, quan trọng là…hoàng thượng tin tưởng hắn.
Mà chuyện này lại xảy ra cùng lúc với thời điểm có tin Thái tử âm mưu bức vua thoái vị.
Tất cả có lẽ đều do hắn hao hết tâm tư bày bố, thế thì làm sao Thái tử có thể giành được phần thắng.
Hoàng thượng vốn nghĩ đến chuyện “Ngọc bôi đoạt phách” lần trước mà có ý
giết, nhưng cuối cùng lại hạ chỉ, phế Thái tử thành thường dân, đày đi U Châu.
Có lẽ vì ông ta cũng đã già, không muốn phải trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, huống hồ, người tự tay tiễn bước Nam
Thừa Miện lại chính là ông ta.
Thời điểm Li Mạch nói cho ta biết
tất cả những chuyện này, xe ngựa đang chầm chậm ngừng lại, Nam Thừa Diệu tự tay vén màn xe lên cho chúng ta.
“Tam vương phi, ta cho ngươi biết việc này là vì ta không biết lệnh muội ngươi sẽ nói gì với ngươi,
cho nên trước hết ngươi nên biết sự tình hiện tại để chuẩn bị tâm lý
thật tốt. Thân thể của ngươi không thể chịu được kích động, nếu lại tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, không cần nói đến đứa bé, ngay đến tính mạng
của ngươi cũng khó giữ.”
Li Mạch nói xong, tự mình xuống xe ngựa, ta chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Nam Thừa Diệu, không hề cử động.
Ta đã nghĩ qua rất nhiều cách giúp Sơ Ảnh báo thù, nhưng thật không ngờ, không có một cách nào có thể dùng đến.
Đỗ Như Ngâm đã chết, ta nên vui vẻ, nhưng tại sao ta lại thấy phiền muộn, bi ai như vậy, là vì cái gì đây?
Ta nhìn hắn, khóe môi bất chợt hiện ra ý cười lạnh lẽo:”Quyền thế thật sự
quan trọng như vậy sao? Vì nó, điện hạ có thể hy sinh cả người nữ tử
mình từng yêu, thậm chí cả cốt nhục của mình.”
Ánh mắt của hắn
tối tăm như đêm, nhưng lại ẩn hiện một tia sáng mỏng manh ương ngạnh
không chịu tắt: “Thanh nhi, bất kể nàng tin hay không, cho đến bây giờ
ta không hề yêu người nào khác, đứa nhỏ đó cũng không phải của ta.”
Giọng nói phát ra trầm thấp, thêm một chút chua xót thê lương, âm thanh chỉ đủ để hai người chúng ta nghe thấy.
Ta nhìn vào đôi mắt xanh thẵm của hắn, lại nhớ đến lời nói của Họa Ý, Điện hạ luôn túc trực ở Hà Phong Hiên, cuối cùng ta chỉ có thể nhắm nghiền
hai mắt—
“Điện hạ, người làm ta cảm thấy thật đáng sợ.”
Tia sáng còn sót lại trong đôi mắt của hắn cũng dần dần lu mờ, ta không hề
nhìn lại hắn, lập tức bước xuống xe ngựa, hiện tại ta không muốn nghĩ
đến chuyện gì khác, ta chỉ muốn gặp Diễm nhi, ta chỉ muốn nàng bình an,
yên bình sống hết quãng đời còn lại.
Đây là lần thứ hai ta đến phủ Thái tử, cũng không đến Thụy Hoàng Lâu.
Ta đi theo hạ nhân trong phủ đến một gian nhà đơn sơ, Nam Thừa Diện và Li Mạch cũng yên lặng đi theo phía sau ta.
Ta không biết có phải do Nam Thừa Diệu đã có sắp xếp trước mà dọc trên
đường đi tuyệt nhiên rất im lặng, không hề nhìn thấy một người nào khác.
“Tam vương phi, ngươi nhớ kỹ lời ta vừa nói, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được quá xúc động, ta sẽ chờ ở bên ngoài, nếu có chỗ nào khó chịu phải gọi ta ngay lập tức, ta không hề nói đùa với ngươi, ngươi có hiểu
không?”
Ta gật đầu, nhẹ giọng cảm tạ, sau đó đẩy cửa bước vào.
Nữ tử trong phòng, hoa phục giản đơn, mặc dù người ở giữa một căn phòng sơ sài tầm thường nhưng nàng vẫn xinh đẹp, thanh cao như ngày nào.
Nàng nhìn thấy ta, liền mỉm cười: “Thật không ngờ, trước khi đi ta còng có thể gặp tỷ tỷ.”
Một tiếng “Tỷ tỷ”, khiến lòng ta không nén được đau xót, ta nhìn thấy bụng
nàng đã nhô cao rất nhiều, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong đáy lòng:”Diễm nhi, tại sao muội lại muốn đi U Châu, xa như vậy, thân thể của muội sao có thể chịu được?”
“Tỷ tỷ nghĩ ta làm vậy là vì cái gì? Vì Phế
thái tử sao?” Nàng vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, lắc lắc đầu:
“Không, ta làm như vậy là vì mình, cũng là vì đứa con trong bụng.”
Hai tay của nàng, ân cần xoa lên bụng:”Ta không vĩ đại như vậy, cùng hắn
chịu hoạn nạn ư, không hề, ta làm như vậy, chẳng qua là vì biết rõ, nếu ở lại Thượng Kinh mà không ở lại bên người Nam Thừa Miện, dù thoát được
tội chết, nhưng cũng không thể yên ổn mà sống qua ngày, đáng sợ chính là thế lực của bọn hạ nhân, ngày trước nhìn thấy hoàn cảnh của những di
nương không được sủng ái cùng với con của các nàng, giờ thì chính ta rơi vào cảnh ngộ như vậy mới thực sự hiểu được cảm giác này thế nào.”
Ta nhớ lại lúc vừa bước vào đây, trong tiểu viện của nàng không hề có một
hạ nhân nào, mặc dù là do Nam Thừa Diệu cố ý an bài, nhưng ta nhìn quanh một lượt căn phòng nàng đang ở, đúng là ngay đến trà bánh đơn giản cũng không có: “Ta tự mình lựa chọn đi cùng Nam Thừa Miện đến U Châu, ít
nhất hắn rất quan tâm đến đứa bé, mà bất luận là chuyện Mộ Dung gia bị
hủy hay chuyện danh phận Thái tử phi bị phế, ta biết hắn có phần áy náy
với ta, cho nên sau này đối đãi với ta cũng không tệ, cho dù hoàn cảnh
có khổ sở một chút, nhưng còn hơn cố chấp ở lại nơi này, ít nhất, đứa
nhỏ được an toàn.”
“Diễm nhi…” Ta gọi tên của nàng, nhưng lại không biết làm thế nào nói tiếp.
Nàng bất chợt đưa mắt nhìn ta: “Tỷ tỷ, ta luôn thiếu tỷ một câu xin lỗi.”
Ta nhìn nàng khó hiểu, nàng khẽ cười, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Mạc Bắc.”
Sắc mặt của ta hơi biến đổi, nàng nhìn thấy nhưng vẫn cười nói: “Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, tuy rằng ta biết rất rõ, trong gia đình quan lại ngay đến
thân tình cũng có thể lợi dụng, nhưng ta vốn khinh thường những việc như vậy, sau này có một lần trong lúc vô tình, ta mới biết được thì ra Nam
Thừa Miện lợi dụng ta để giăng cái bẫy đó, thế nhưng mọi chuyện đã quá
muộn, thật may là tỷ bình yên vô sự, thậm chí hóa họa thành phúc, ta còn nhớ rõ khi ta đi chúc mừng Nam Thừa Diệu, hắn tức giận đến nỗi mặt mày
trắng bệch, thiếu chút nữa là muốn bóp chết ta.”
Ta khiếp sợ đến không nói nên lời, không chỉ vì lời nói vừa rồi của nàng, mà còn vì tiếng cười hờ hững của nàng.
“Tỷ tỷ không cần nhìn ta như vậy, thật ra ta biết hắn yêu ta, có lẽ ta cũng yêu hắn, chỉ là chúng ta lại thích lấy việc chọc giận đối phương làm
niềm vui.” Nàng cười cười: “Từ sau lần đó ta mới biết, thì ra hắn đã sớm biết ta có tâm ý với Tam điện hạ, cho nên mới bày bố âm mưu như vậy.
Càng về sau, hắn càng không chút kiêng dè, lúc nào cũng cười nói kể với
ta, Tam điện hạ phong nhã thế nào, Điện hạ cùng tỷ tỷ yêu thương nhau
thế nào, hắn càng nói, ta lại càng tươi cười, thỉnh thoảng còn nói vài
câu khen ngợi để chọc giận hắn, người ngoài đều nói Thái tử cùng Thái tử phi là do ông trời tác hợp, tương kính như tân, nào có ai biết sự tình
trong đó thế nào?”
“Diễm nhi, vì sao muội phải như vậy?” Ta nhắm
mắt lại: “Muội từng nói với ta, Mộ Dung Diễm chỉ biết có thân phận Thái
tử phi của Đông cung, tại sao lại không để bản thân sống dễ chịu một
chút?”
Nàng mỉm cười hờ hững, cuối cùng cũng xuất hiện một chút u buồn: “Đó là bởi vì, khi ta nói câu nói đó, ta vẫn còn hy vọng, nhưng
khi phát hiện tất cả những dịu dàng ân cần đó đều là lừa dối, ta chỉ có
thể tuyệt vọng.”
Nước mắt của nàng rớt xuống, nhưng lại không hề
để ý đến, vẫn khẽ cười như trước: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ không, ta đã từng
nói với tỷ lý do vì sao ta gả cho Nam Thừa Miện?”
Ta gật đầu, trong lòng chợt có linh tính nên một chữ cũng không thể nói.
“Mẫu thân nói với ta, do hắn coi trọng ta nên bắt ép phụ mẫu phải gả ta đi,
mọi người không còn cách nào khác.” Diễm nhi buồn bã mỉm cười, nước mắt
của nàng tí tách rớt xuống vạt áo thô ráp, nhưng ngay lập tức biến mất,
chỉ có vết nước còn in lại là chứng minh nó thật sự tồn tại: “Tỷ có biết chân tướng thật sự là gì không? Hắn coi trọng ta, đúng vậy, nhưng hắn
không cần phải nói thêm gì, chỉ cần dựa vào ánh mắt si mê thưởng thức
trong bữa tiệc, cũng đã đủ khiến phụ mẫu không tiếc hết thảy mọi thứ đưa ta đến bên cạnh hắn.”
Hai mắt nàng nhắm nghiền, lệ rơi ngày càng nóng hổi: “Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao ta chưa gả đi mà đã mang thai
không? Ta vẫn cho rằng bát tổ yến kia là do Nam Thừa Miện ra tay, nhưng
vì ta nghĩ nếu đã đồng ý bước chân vào Đông cung thì trước sau gì cũng
đến ngày đó, nên ta chưa từng oán hận, ta chỉ không ngờ, thật ra là do
mẫu thân.”
“Diễm nhi,” Ta cố sức lên tiếng: “Có lẽ đó không phải là sự thật…”
Nàng lắc đầu, ngẩn ngơ mỉm cười: “Ta cũng hy vọng đó không phải là thật, ta
cũng hy vọng, ngày đó ta không đến thư phòng để không phải nghe được tất cả chuyện này…”
Nàng nhắm mắt lại, áp chế tâm tình của mình: “Ta biết vì thế lực trong tay Tam điện hạ ngày càng lớn đã khiến hắn sinh
lòng bất an, cho nên mới cùng phụ thân mưu đồ soán ngôi, chỉ tiếc sự
tình bại lộ, hắn vì tự bảo vệ mình mà đem hết thảy tội trạng đổ lên đầu
Mộ Dung gia, và cũng vì tự bảo vệ mình, phế đi danh phận Thái tử phi, ta cũng không trách hắn, nếu đổi lại là ta, có lẽ ta cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều, ta nhìn thấy hắn cùng phụ thân trở mặt, vì giữ lại mạng
sống mà cả hai đều không tiếc bất kì thủ đoạn nào để đổ tội cho đối
phương, ta chợt nghĩ, phụ thân mẫu thân tính toán tường tận như vậy,
không biết có từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này?”
Giọng
nói của nàng vẫn hờ hững như trước, nhưng vẫn không giấu được vẻ run rẩy trong đó, ta không thể nói gì chỉ ôm chặt lấy nàng, nàng khẽ tựa đầu
vào vai ta.
“Tỷ tỷ,” nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta cho tỷ biết
những chuyện này là muốn tỷ hiểu rõ, cũng như việc ta tự mình muốn đi U
Châu với Nam Thừa Miện, Mộ Dung gia đã không còn, chúng ta còn sống,
không vì mình thì cũng phải vì đứa con trong bụng. Huống chi, Tam điện
hạ là thật sự tốt với tỷ.”
Ta cứng người không nói nên lời.
Nàng thì vẫn lẳng lặng lên tiếng: “Hắn tìm đến ta một lần, cũng chỉ vì lần
gặp mặt này. Hắn nói sức khỏe của tỷ không tốt, dặn dò ta rất nhiều, ta
có thể nhìn ra hắn thật sự quan tâm đến tỷ, cũng suy nghĩ cẩn thận, ví
dụ như, hoàng thượng vì sao xá tội chết cho ta, vốn bị giáng chức đi
đày, nhưng lại có ân chỉ cho phép một bà đỡ đi theo, việc này chắc chắn
không phải do Nam Thừa Miện làm ra, đến hôm nay, lời nói của hắn đã
không còn trọng lượng gì, hơn nữa, hắn yêu ta, nhưng lại càng yêu chính
bản thân hắn.”
Trước lúc rời đi, ta nắm lấy tay nàng, không biết
nên nói gì, chỉ có thể dặn dò Ám Hương: “Ngươi hãy chăm sóc tốt cho Diễm tiểu thư, còn có đứa bé trong bụng của nàng.”
Ám hương nhu thuận gật đầu: “Nô tỳ biết, Thanh tiểu thư, nô tỳ phải đi U Châu, người nói
với tỷ tỷ của nô tỳ là tỷ ấy không cần phải lo lắng, phải chăm sóc bản
thân thật tốt, nếu có cơ hội, nô tỳ nhất định sẽ trở lại gặp tỷ ấy.”
Trong lòng đau nhói, thiếu chút nữa là không thể đứng thẳng.
Một đôi tay vững vàng đỡ lấy thắt lưng của ta, lòng bàn tay hắn ấm nóng làm lòng ta cũng bình tĩnh đi ít nhiều, ta vẫn không dám mở miệng, sợ rằng
khi lên tiếng, ta sẽ không kiềm được nước mắt của mình.
Diễm nhi nhìn ta, dường như hiểu rõ điều gì liền nói: “Tỷ yên tâm, Ám Hương đi theo ta, ta sẽ không để nàng thiệt thòi.”
Ta nhắm mắt gật đầu, Nam Thừa Diệu vừa ôm ta vừa nói với Diễm nhi: “Chúng
ta đi, chuyện đứa bé ngươi không cần lo lắng, ta đã an bài mọi chuyện,
dọc trên đường đi sẽ có người lo liệu, việc ta hứa với ngươi cũng sẽ làm được.”
Đi qua con đường nhỏ hẹp tiêu điều, mắt thấy đã phải rời
xa, ta nhịn không được liền rớt nước mắt quay đầu nhìn lại, đây là lần
cuối cùng ta nhìn thấy Diễm nhi.
Nàng vẫn đứng đấy, lặng lẽ nhìn
chúng ta, ánh mắt nhu hòa như nước, trên khóe môi là nụ cười dịu dàng,
cả người nàng tựa như đang ở một nơi xa xăm mờ ảo nào đấy.
Ngày
hội Thượng nguyên, hoa đăng sáng cả một vùng, nhẹ nhàng trôi theo bờ hồ
liễu rũ, người người rộn ràng dự hội, hắn thắng được đèn lồng, giao vào
tay nàng.
“Đợi đến khi điện hạ đến Mộ Dung tướng phủ, Diễm nhi sẽ tự mình tạ ơn Điện hạ bằng chiếc đèn Đăng Chi Tình.” Nàng nói.
Bất chấp lễ nghĩa ngăn cấm, chỉ vì không muốn vụt mất hắn.
Nhưng, cuối cùng vẫn không thể.