Ta vội bảo Sơ Ảnh mở cửa, trong bóng đêm, sắc mặt Tầm Vân không giấu được vẻ lo âu.
Nàng luôn điềm tĩnh, trầm ổn, nhưng hiện tại cảm xúc lại biểu hiện rõ ra bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, nên cũng không khỏi có
phần nghi hoặc: “Đã trễ thế này, cô nương có chuyện gì không?”
Nàng cũng không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, nói thẳng vào vấn để: “Tầm Vân
biết Vương phi tinh thông y thuật, xin Vương phi hãy mang theo thùng
thuốc, lập tức theo chân Tầm Vân một chuyến.”
Ta chưa kịp mở lời, Sơ Ảnh đã tò mò xen vào: “Trong phủ có ai bị bệnh sao? Vì sao không mời đại phu?”
Sắc mặt Tầm Vân hơi khựng lại, lập tức đáp nhanh: “Là một tiểu nha đầu ở
cùng phòng với ta, có lẽ là ăn trúng cái gì đó, hiện tại đang đau bụng
dữ dội. Trời cũng đã trễ như vậy, mời đại phu sợ là không kịp, nên mới
mạn phép đến làm phiền Vương phi”
“Là Trục Vũ sao, nhưng lúc ta hồi phủ thấy nàng cũng đâu có chỗ nào không khỏe…”
Vẻ mặt tò mò của Sơ Ảnh còn muốn hỏi thêm điều gì, ta thản nhiên cắt ngang lời nàng:”Được rồi Sơ Ảnh, mau đem thùng thuốc đến đây cho ta, để tránh chậm trễ.”
Sơ Ảnh rất nhanh chuẩn bị mọi vật cho ta, muốn cùng ta ra ngoài, ta khẽ cười, ngăn nàng lại: “Em ở lại đây đi”
“Nhưng mà, tiểu thư…:”
Ta vẫn như cũ mỉm cười: “Ta đi theo Vân cô nương, chẳng lẽ em còn lo lắng
chuyện gì sao. Hơn nữa, em cũng biết, ta không muốn để nhiều người biết
được chuyện ta hiểu y thuật, cho nên em ở lại chỗ này, nếu một lát có
người lại đến, em nói là ta đã đi nghỉ.”
Ta chú tới sắc mặt Tầm
Vân có vẻ cảnh giác khó phát hiện, ta liếc mắt nhìn lại thật sâu, biểu
hiện đó liền nhanh chóng biến mất, nhẹ cười, bước nhanh ra cửa, nàng vội mang theo thùng thuốc đi sau người của ta.
Đợi lúc ra khỏi Mặc Các, ta cũng không định quanh co, bước chân dừng lại, trực tiếp hỏi: “Tình trạng Điện hạ thế nào rồi?”
Tầm Vân kinh ngạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ta.
Trong lòng ta thầm than khẽ, biết suy đoán của mình không sai, có thể làm cho Tầm Vân không để ý đến quy cũ mà nửa đêm xông vào Mặc Các, ngoại trừ
Nam Thừa Diệu, còn có thể vì ai.
Nhưng mà, chỉ mấy canh giờ trước Nam Thừa Diệu còn nâng cốc nói cười, đột nhiện chỉ trong một lát, lại
xảy ra chuyện gì. Ta thấy nàng không nói, nhẹ nhàng thở dài: “Tầm Vân cô nương, hiện tại cũng không có người ngoài, ta cũng chỉ muốn biết trước
sơ sơ để ứng phó mà thôi, ngươi không cần phải giấu ta.”
Tầm Vân
cuống quýt đáp lời: “Vương phi hiểu lầm rồi, Tầm Vân tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời, chỉ là không nghĩ tới Vương phi sẽ hỏi như vậy.”
Ta không nói gì, mà nàng sau khi ngừng lại một lát, liền nhẹ giọng nói:
“Điện hạ bị thương do kiếm, ở thắt lưng, cũng không nhẹ.”
Trong
lòng ta có chút khựng lại, cùng nàng yên lặng bước đi, một lúc sau mới
tiếp tục hỏi: “Sao lại tìm ta? Mặc dù không thể truyền gọi thái y trong
cung, nhưng ở trong kinh thành này, các ngươi có thể tìm được đại phu y
thuật cao minh, vì sao lại đến tìm ta?”
Ánh mắt Tầm Vân hạ xuống, nhẹ giọng đáp: “Là ý của Điện hạ.” Ta cũng không nói gì thêm, mà cũng
không còn thời gian để nghĩ, phía trước có ánh sáng truyền đến, đã đến
sân ngoài của Khuynh Thiên Cư.
Khuynh Thiên Cư là nơi ở của Nam
Thừa Diệu, từ lúc gả vào vương phủ, tuy ta đã đến nơi này, nhưng số lần
chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tần An vừa nhìn thấy chúng ta, không kịp hành lễ, lập tức dẫn chúng ta đến phòng ngủ của Nam Thừa Diệu.
Bốn phía Khuynh Thiên Cư đều có người canh phòng, tuy không nhiều, nhưng
lại rất trật tự. Những người này, có một số ta nhận ra, là thị vệ của
Vương phủ. Nhưng đại đa số, ta đều không biết.
Nam Thừa Diệu nhắm mắt nằm trên chiếc giường bằng gỗ trầm hương, Trục Vũ đang ở một bên
dùng nước ấm giúp hắn sơ cứu. Nhưng mà máu kia, lại không thể nào ngăn
được, mà nước mắt của Trục Vũ cũng như thế, không thể ngừng, tuy nhiên,
đôi tay nàng giúp hắn xử lý vết thương lại không hề run rẩy.
Lúc chúng ta bước vào, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mà hắn vẫn nhận ra, lẳng lặng mở mắt.
Đôi mắt hắn âm u mà sắc bén, bên môi vẫn là nụ cười hờ hững, nếu không phải vì sắc mặt vô cùng tái nhợt thì người khác căn bản cũng không nhìn ra
hắn vẫn còn đang bị thương,
Hắn nhìn thấy ta, ánh mắt hình như
tối sầm lại, nhưng mà một lát sau, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng,
cười nói: “Chiếc eo nhỏ nhắn cử động theo bước chân, cổ tay trắng nõn
lẩn khuất trong tầng lụa mỏng. Bản thân ta có phần cảm tạ lần bị thương
này, nếu không cũng không thể thấy được dáng vẻ Vương phi tựa như hoa
sen trong đầm thế này. Thời khắc này, hình như là lần đầu tiên Vương phi đến Khuynh Thiên Cư, cũng là lần đầu tiên đến phòng ngủ của ta, nhưng,
tiếc là đêm đẹp có giai nhân, ta lại không có phúc hưởng thụ, thật là
đáng tiếc.”
Ta cũng không để ý đến lời trêu đùa của hắn, lập tức đi tới trước, xem xét miệng vết thương.
Y phục bên hông của hắn đã đẫm máu, ta xem xét thật kĩ, cuối cùng cũng
thở phào nhẹ nhõm, vết thương kia nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng không phạm phải vị trí quan trọng, nên không có vấn đề lớn.
Mặc dù là như
vậy, nhưng động tác của ta cũng không dám có chút chậm trễ. Người này
chính ta Tam điện hạ được thánh thượng yêu thương nhất, thân thể đáng
giá nghìn vàng, không thể có nửa phần sơ xuất.
Hơn nữa, bên hông
của hắn, máu không ngừng chảy ra, cũng làm cho tâm tư ta khẽ run lên.
Tầm Vân và Trục Vũ luôn tuân theo sự căn dặn của ta, bưng nước nghiền
thuốc.
Ta có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, luôn thản nhiên
nhìn chăm chú vào ta, nhưng ta lại không có lòng dạ nào mà quan tâm. Chỉ là yên lặng, tỉ mỉ xử lý vết thương của hắn, giống như là một vị đại
phu thật sự.
Vết thương của Nam Thừa Diệu tuy không trúng chỗ
hiểm, nhưng thắt lưng vốn là vị trí yếu điểm, nếu bị tổn thương, cũng
rất đau đớn, cũng giống như việc dùng một con dao cùn để cắt thịt.
Bởi vì thế, máu trên vết thương của hắn mới khó cầm như vậy, sự đau đớn mà
hiện tại hắn phải chịu đựng, có thể nói là hơn gấp trăm ngàn lần những
vết thương trí mạng, điều này người thường khó có thể tưởng tượng.
Tuy rằng ta đã sớm biết hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản, nhưng mà hiện tại, ta cũng phải âm thầm khâm phục.
Thật ra lúc đầu ta vì hắn mà muốn điều chế thuốc tê trước, nhưng hắn lại
thản nhiên mở miệng nói: “Không cần, đau đớn này không là gì cả, ta
không có thời gian để lãng phí.”
Ta còn đang do dự, khóe môi của hắn lại hiện ra nụ cười hài hước, khẽ nói, “Vương phi đang là đau lòng vì ta sao?”
Biết rõ là nói gì cũng vô ích, vì thế ta bắt đầu ra tay, tuy rằng đã cố gắng thật nhẹ tay, nhưng lại không có cách nào khép lại vết thương mà không
làm hắn đau đớn.
Có nhiều lần, ta nhịn không được mà ngừng tay
lại, đưa mắt nhìn hắn. Đôi mắt thâm trầm của hắn luôn mở to, trong trẻo
lạnh lùng mà sắc bén, vành môi tuyệt mỹ vẫn mang theo nụ cười tựa gió
nhẹ mây trôi, chỉ có sắc mặt tái nhợt không chút máu cùng với những giọt mồ hôi đua nhau rớt xuống, mới cho thấy hắn đang chịu đựng thống khổ.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài điện truyền đến một âm thanh nho nhỏ, lọt vào trong vành tai của Tần An.
Sắc mặt Tần An không hề biến đổi, bước đến hành lễ, nói: “Điện hạ, Tần An
cáo lui trước, sẽ không có người nào có thể bước vào Khuynh Thiên Cư.”
“Ngươi không thể ngăn được hắn.” Nam Thừa Diệu thờ ơ cười một cái, đáy mắt
lạnh lùng: “Hiện tại, chúng ta không đáng phải đối đầu chính diện với
hắn, ngươi hãy cố gắng kéo dài thời gian là được.”
Tần An vâng
một tiếng, bỗng nhiên quỳ xuống đất hành đại lễ với ta: “Bất kể bên
ngoài xảy ra chuyện gì, xin Vương phi hãy lấy Điện hạ làm trọng, đừng
ngừng trị thương.”
Ta không bận tâm để hiểu rõ lời hắn, chỉ vội vàng gật đầu, ý nói ta đã hiểu.
Tần An nhìn thấy, liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, Nam Thừa Diệu lại một
lần nữa cười với ta: “Vương phi, e rằng phải phiền nàng nhanh tay lên,
ta cũng không muốn liên lụy đến nàng.”