Ta không để tâm tìm
hiểu xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ dốc hết sức có thể để cầm
máu, bôi thuốc, băng bó, mỗi một bước, đều cẩn thận tỉ mỉ.
Đợi
cho đến khi vừa làm xong một lượt, thời điểm ta khẳng định vết thương
của hắn đã không còn gì đáng ngại, thì sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng
dần trở nên sáng rõ.
Cảm giác thả lỏng và mệt mỏi cũng nhanh
chóng truyền đến, ta tuỳ ý vén tay áo lau đi vệt mồ hôi trên trán, tảng đá đè nặng ở trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống đất, cả người liền
trở nên dễ chịu hơn.
Sau một khắc đó, ta bỗng nhiên nhận ra rằng, trước đây, hình như bản thân không hề phát hiện, thương thế của hắn lại khiến ta lưu tâm đến vậy, từ lúc nào đã nén sâu vào trong lòng của ta.
Ta hơi rùng mình, không muốn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại không ngăn được cảm giác sợ hãi.
Đến cùng là ta đang sợ cái gì, bản thân cũng không thể phân biệt rõ, nhưng cảm giác chính là cảm giác, ta vô phương khống chế.
“Vương Phi đã mệt mỏi, trước hết nên để cho Tầm Vân đưa nàng trở về.” Giọng
nói của Nam Thừa Diệu ở trong bóng đêm nhàn nhạt vang lên, tựa như ở
trong đó còn ẩn chứa cảm xúc u ám, nhưng cuối cùng vẫn là sự yên lặng.
Ta buộc bản thân phải thu lại tâm tình, nhìn vết thương được băng bó rất
tốt của hắn, sau đó nói nhỏ: “Vết thương của Điện hạ đã không còn đáng
ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, sau một thời gian, liền có thể phục
hồi, sẽ không tiếp tục tái phát. Thanh nhi không quấy rầy Điện hạ nghỉ
ngơi, xin cáo lui trước, ngày mai lại đến thay thuốc cho Điện hạ.”
Hắn vì sao lại bị thương, là do ai gây ra, trong cung không hề thiếu thái y vì cớ gì lại tìm đến ta, mấy vấn đề này, ta cũng không phải không muốn
biết, chỉ là hiểu rõ hiện tại, không phải là thời gian thích hợp để hỏi.
Vì thế ta một câu cũng không nói, định cùng Tầm Vân ra ngoài, lại nghe
thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói ôn hoà mà hơi kiên quyết: “Đã có người nhìn thấy thích khách chạy vào Vương phủ, mọi nơi bên trong phủ
đều đã điều tra qua, nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng thích khách. Chỉ còn lại Khuynh Thiên Cư, Tần tổng quản tội gì lại luôn cản trở như vậy, chẳng lẽ có điều bí ẩn gì mà không thể nói ra sao?”
Ta hơi ngẩn ra, ngàn lần cũng không ngờ, chủ nhân của giọng nói kia chính là Thái tử đương triều, Nam Thừa Miện.
Lúc trước luôn tập trung vào vết thương của Nam Thừa Diệu, ta gần như đã
quên đi sự hỗn loạn ở bên ngoài, hiện giờ khi đưa mắt nhìn ra cửa sổ,
đèn đuốc sáng như ban ngày, bóng người lay động, xem ra sự việc đã đi
đến tình trạng không thể cứu vãn.
Sắc mặt Tầm Vân và Trục Vũ biến đổi, lập tức nhanh chóng thu dọn chậu nước, thùng thuốc, cùng với chăn
đệm và quần áo nhuốm máu, động tác của hai người vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chốc lát, gian phòng liền trở nên sạnh sẽ như lúc ban đầu, giống như
chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Nhưng mà, cho dù chỉ là một ngọn gió thoảng qua, vẫn có thể tạo nên những vòng gợn sóng, ta hơi chau mày.
Sắc mặt Nam Thừa Diệu lại không hề có chút lo sợ, thản nhiên mở miệng như
trước, căn dặn Tầm Vân: “Đưa Vương Phi ra bằng cửa sau, sau đó ngươi ở
lại nơi đó, chờ cho đến khi chuyện này đã được giải quyết.”
Tầm
Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không thể làm trái ý của hắn,
lặng lẽ đáp lại một tiếng, đi đến bên cạnh ta, đưa tay thỉnh bước.
Ta trầm ngâm một lát, liền nói: “Có rượu không?”
Tầm Vân ngẩn người, căn bản là không thể ngờ ta lại hỏi như vậy. Ta cũng
không rảnh để giải thích, chỉ là vừa suy tư vừa nói: “Nếu như có, phiền
cô nương thay ta lấy ra, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là loại rượu mà
Điện hạ thường uống.”
Tầm Vân như cũ vẫn không hiểu được, trong
khi ánh mắt của Nam Thừa Diệu dần dần mang theo vẻ tán thưởng, hắn hơi
gật đầu, ý bảo Tầm Vân cứ làm theo những gì ta căn dặn.
Tầm Vân được hắn cho phép, một lát liền mang rượu lên, một bình Vực Phách Tửu hảo hạng, mùi hương nồng đậm.
Không nhịn được liền nghĩ, Nam Thừa Diệu quả nhiên là biết hưởng thụ, Liễm
hao hết tâm tư mới tìm được cho ta một vò rượu, thế mà hắn lại dự trữ
nhiều như vậy, có điều hiện giờ, lại chỉ có thể lãng phí vô ích.
Trong lòng tiếc nuối, nhưng động tác ở trên tay cũng không chút chần chừ, đem bình rượu Vực Phách Tửu ngàn vàng khó kiếm này đổ lên mặt đất, lên
giường, trường kỉ
Căn phòng tràn ngập mùi rượu mát lạnh, che lấp
đi mùi thuốc đông y cùng mùi máu tươi ban đầu, ta mỉm cười, như thế này
so với vừa rồi mới gọi là không chê vào đâu được.
Vừa định mở
miệng nói điều gì đó, liền nghe thấy giọng nói cố gắng ngăn cản của Tần
An càng ngày càng to, hắn là đang báo động cho chúng ta, tuyên bố rõ
ràng là người ở bên ngoài, đang sắp mất hết kiên nhẫn.
“Thái tử
điện hạ, nô tài vừa rồi đã nói, trong phòng không có thích khách, Tam
điện hạ đã ngủ, tính tình Điện hạ thế nào chắc người cũng hiểu rõ, nếu
quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Điện hạ, nô tài thật không gánh vác
nổi…”
“Nếu như Tam đệ trách mắng, đương nhiên ta sẽ ra mặt chịu
trách nhiệm. Nếu để cho thích khách chạy thoát, Phụ hoàng truy cứu, đó
mới là không ai gánh vác nổi.” Giọng nói Thái tử điện hạ cương quyết,
không cho phép ngăn cản: “Hầu Sính, ngươi đem những người trong khuôn
viên này giữ lại, tuyệt đối không thể để thích khách trốn thoát, Phong
Địch, cũng nên theo ta đi vào, cần phải đảm bảo Tam đệ của ta không xảy
ra chuyện gì.”
“Thái tử điện hạ…” Tần An vẫn còn ra sức cản trở, nhưng đã vô lực, tiếng bước chân hỗn loạn đang dần dần đi về phía phòng ngủ.
Sắc mặt Nam Thừa Diệu không hề thay đổi, chỉ nhìn ta mỉm cười: “Ta vốn
không muốn để nàng liên luỵ vào, nhưng hiện tại, nàng cho dù có muốn
chạy cũng không còn kịp nữa. Vương Phi, ban đêm gió lạnh, chi bằng trước tiên nên lên giường nghỉ một chút, nàng thấy thế nào?”
Tầm Vân Trục Vũ liếc mắt nhìn nhau, không đợi Nam Thừa Diệu ra lệnh, đã nhanh tắt đèn cầy, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ta nhẹ cười: “Điện hạ không phải đã nói, nếu đã gả vào Tam vương phủ, sao
có thể bàn quang đứng ngoài cuộc, bất kể là hoạ hay phúc, Thanh nhi tất
nhiên là cùng Điện hạ gánh vác.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta.
Mà thanh âm của Trục Vũ ở bên ngoài cửa đã vang lên: “Tần tổng quan, có
chuyện gì vậy, Điện hạ vừa mới đi nghỉ không lâu, ngươi đem nhiều người
như vậy tiến vào, nếu làm Điện hạ tức giận, ta không gánh nổi tội trạng
này.”
Tần An tất nhiên là ra sức cùng nàng phối hợp để tranh thủ
thời gian cho chúng ta, trong lòng quyết định, đem một chén Vực Phách
Tửu một hơi cạn sạch, sau đó đem phần rượu còn lại trút hết lên quần áo
của mình, nhắm mắt lại, đem chiếc thắc lưng mềm mại trên eo tháo xuống,
bộ y phục trắng tinh ở trên người yêu kiều rơi xuống.
Hai gò má
ta nóng bừng, nhưng không có thời gian để xấu hổ, nhanh chóng nằm xuống
chỗ trống bên người của hắn, kéo chiếc chăn bông mỏng phủ lên người, đến một cử động nhỏ cũng không dám. Trong lòng không ngừng trấn an chính
mình, hắn là phu quân của ta, không có gì phải thẹn thùng.
Bên
tai, hình như nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn, sau đó một đôi tay thon dài, cách một chiếc áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng ôm ta.
Chỉ
sau vài giây ta vừa nằm xuống, liền nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ nhàng
vang lên, Nam Thừa Miện đã đẩy cửa bước vào trong phòng.