Sau đêm hôm đó, Nam Thừa Diệu cáo bệnh, không vào triều.
Người đến thăm liền kéo dài không dứt, nhưng tất cả đều bị Tần An từ chối,
lấy cớ là Điện hạ đang an dưỡng, không muốn bị quấy rầy.
Thánh
thượng cùng văn võ trong triều sớm đã quen với sự nhàn hạ, tuỳ hứng của
vị Tam điện hạ này, không hề trách cứ, cũng không có ai để ý mà truy
cứu.
Bọn họ có lẽ là nghĩ hắn trời sinh tính tình hời hợt, không muốn để tâm đến những chuyện chính sự nên mới lấy cớ cáo bệnh.
Nhưng mà trong những người này, chắc chắn sẽ không có Nam Thừa Miện.
Trong lòng ta thật sự cũng có chút kinh ngạc, cứ tưởng rằng, dựa theo tính
khí của Nam Thừa Diệu, mặc dù là phải chịu đau, hắn cũng sẽ gắng gượng
mà vào triều, để không lộ ra manh mối.
Nhưng hôm nay, hắn lại thoải mái cáo bệnh, nhàn hạ ở trong phủ dưỡng thương, thật là làm ta không ngờ.
Tuy nhiên, từ sau buổi tối hôm đó, ở Đông Cung cũng không có thêm động tĩnh gì, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà sự yên lặng này, làm cho người khác cảm nhận được, đây chính là sự bình lặng trước cơn bão lớn.
Mấy ngày này, ta đều đến Khuynh Thiên Cư giúp Nam Thừa Diệu thay thuốc, vốn hắn là người tập võ, thân thể rất khoẻ, chỉ hơn mười ngày, vết thương
bên hông đã tốt lên rất nhiều.
“Tiểu thư, cuối cùng thì Trục Vũ
ăn phải cái gì, đã lâu như vậy mà vẫn còn chưa khỏi hẳn, ta muốn đến
thăm mà người cũng không cho phép.”
Sơ Ảnh một bên trao thùng thuốc cho ta, một bên lại không nhịn được mà than thở.
Ta mỉm cười, lên tiếng: “Nếu đổi lại là ngươi, bởi vì tham ăn mà đau bụng, phải nằm một chỗ lâu như vậy, không thấy xấu hổ khi người khác đến thăm sao? Trục Vũ vốn da mặt mỏng, ngươi đừng có đem chuyện này mang đi nói
khắp nơi.”
Chuyện Nam Thừa Diệu bị thương, trong Vương phủ, ngoài trừ Tần An, Tầm Vân và thêm mấy tâm phúc, không còn người nào khác biết được.
Tính tình Sơ Ảnh hiền lành, đơn thuần, những chuyện thế
này biết được càng ít càng tốt cho nàng, cho nên ngay cả nàng ta cũng
giấu.
Nàng nghe xong lời ta, vểnh môi lên: “Ý người là nói ta nhiều lời, phải không?”
Ta cười dụ dỗ nàng: “Không phải không phải, Sơ Ảnh của chúng ta vốn thông minh từ nhỏ a.”
Nàng lắc lắc thân mình, cười nói: “Tiểu thư, người còn dùng lời nói xuôi tai như vậy để dụ dỗ ta, thế mà vẫn không chịu đáp ứng chuyện người ta mong muốn từ lâu.”
“Bản thân ta thật muốn biết, là chuyện gì khiến Vương phi keo kiệt như vậy.”
Ta chưa mở miệng, liền nghe giọng nói lười biếng của Nam Thừa Diệu vang
lên ở ngoài cửa, ta cùng Sơ Ảnh vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón.
Hắn đi đến, ngồi xuống, ta vừa pha trà vừa mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, Điện hạ đừng nghe Sơ Ảnh nói bậy.”
Sơ Ảnh không cam lòng, nhỏ giọng than thở: “Nếu là chuyện nhỏ, tiểu thư sao lại không chịu đàn cho người ta nghe?”
Xem ra hôm nay tâm tình của Nam Thừa Diệu không tệ, thuận miệng nói: “Đàn cái gì?”
“Chính là khúc nhạc mà tiểu thư đàn trong đêm yến hội ngắm trăng ấy, ta không
có tư cách vào điện nên không thể nghe thấy, nhưng mà hiện tại cả kinh
thành đã lan truyền rằng tiếng đàn của tiểu thư tựa như âm thanh thiên
nhiên, ta muốn nàng đàn thêm một lần nữa để mở mang tầm mắt, nhưng mà
nàng lại không chịu.” Sơ Ảnh vừa nói, vừa giận hờn nhìn ta, lời nói vì
thế cũng bất giác mang theo sự oán trách của một cô bé.
Ta bất
đắc dĩ nhìn nàng, đang định lên tiếng, lại vô ý nhìn thấy ánh mắt Nam
Thừa Diệu hơi thâm trầm, ngay sau đó, giọng nói của hắn thản nhiên vang
lên: “Không chỉ Sơ Ảnh, tiếng đàn tựa như âm thanh thiên nhiên kia, ngay cả Bổn vương cũng muốn nghe thấy một lần nữa.”
“Điện hạ?” Ta có phần kinh ngạc, chưa từng nghĩ hắn sẽ nói như vậy.
Còn Sơ Ảnh lại vì lời nói của hắn mà hưng phấn không ngừng, nhìn ta, lại
nhìn sang Nam Thừa Diệu, cuối cùng nhịn không được vội vàng mở miệng:
“Tiểu thư, Tam điện hạ đã nói như vậy, hay là để Sơ Ảnh mang chiếc đàn
cổ “Kinh Đào” đến được không?”
Không đợi ta lên tiếng, Nam Thừa Diệu đã mỉm cười gật đầu, Sơ Ảnh như nhặt được của quý, chạy nhanh tới gian nhà để đàn.
Ta nhìn theo bóng lưng của nàng, đành chịu, hô to: “Từ từ thôi, chạy vội như vậy, hơi thở không ổn định lại ho khan đấy.”
Bóng dáng của nàng chỉ một lát liền biến mất ở cuối hành lang uốn khúc, ta
xoay người lại, đối diện với ánh mắt của Nam Thừa Diệu, không nhịn được
liền hỏi: “Tại sao Điện hạ lại đến, Thanh nhi đang định đến thay thuốc
cho người.”
Hắn uể oải nói: “Sớm đã không còn gì đáng ngại, là tại các ngươi quá lo lắng thôi.”
Ta dịu dàng mở miệng: “Vẫn phải nên chú ý một chút, như vậy bệnh mới trị
được tận gốc. Ban đêm gió lạnh, Điện hạ vẫn chưa bình phục hoàn toàn,
vốn không nên ra ngoài, hiện tại người có chỗ nào không thoải mái
không?”
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Nàng giúp ta thay thuốc cũng
đã hơn mười ngày, mỗi lần gặp mặt, không nói gì ngoài chuyện vết thương
của ta với một vài việc lặt vặt, ta thật rất ngạc nhiên, đối với chuyện
lần này, nàng luôn bình thản như vậy, là do không màng để ý đến nên một
chút cũng không muốn biết ư.”
Ta nhẹ cười: “Nếu Điện hạ muốn nói
thì tất nhiên sẽ nói với ta, còn nếu Điện hạ đã không muốn nói, ta có
hỏi cũng vô dụng, chỉ nhận được lời nói dối thì Thanh nhi tình nguyện
không cần biết đáp án.”
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn ta,
vì thế ta khẽ cười, tiếp lời: “Hiện tại, bất kể có hiểu rõ mọi chuyện
hay không, Thanh nhi cũng đã ngồi cùng một chiếc thuyền với Điện hạ, cho dù sau này là mưa hay gió, là hoạ hay phúc. Đã như vậy, biết hay không
biết, thì cũng không có gì khác biệt, bởi vì bất luận Điện hạ làm chuyện gì, chỉ cần không đối địch với Mộ Dung gia, Thanh nhi tất nhiên sẽ hết
sức tương trợ.”
Hắn nở nụ cười, nương theo lời nói của ta mà hỏi: “Vậy nếu một ngày kia, ta cùng với Mộ Dung gia đối đầu, nàng sẽ làm thế nào?”
Lời nói của hắn tuy rằng thờ ơ, nhưng khi lọt vào trong tai của ta, lại như thiên quân vạn mã.