Sắc mặt ta hơi biến đổi, giọng nói trầm xuống: “Điện hạ, lời nói đùa này không buồn cười gì cả.”
Hắn nở nụ cười không chút để tâm, liền nói: “Cũng như lời của Vương Phi, chỉ là câu nói đùa mà thôi.”
Hắn mặc dù nói như thế, nhưng tự dưng trong lòng ta lại có chút lo lắng, âm thầm hít thở thật sâu, chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.
Có lẽ, thật sự hắn chỉ nói đùa, nhưng nếu như có một ngày câu nói kia trở thành sự thật, ta phải làm thế nào?
Đang nghĩ ngợi thì Sơ Ảnh đã vô cùng phấn khởi ôm “Kinh Đào” bước vào phòng, trên gương mặt thanh tú không biết là bởi vì chạy quá nhanh hay là vì
hưng phấn mà đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ chờ mong của nàng, ta cuối
cùng vẫn không đành lòng làm nàng thất vọng, vì thế ngồi vào trước đàn,
lặng lẽ nhớ lại, nâng tay lướt nhẹ lên dây đàn.
Dù sao cũng đã
đàn qua một lần, mà khúc nhạc này lại đẹp như vậy, nên vẫn còn lưu lại
mới mẻ trong ký ức, chính vì thế, hiện tại, khúc nhạc vang lên cứ như
nước chảy mây trôi dưới bàn tay của ta, da diết không ngừng.
Một khúc vừa kết thúc, sắc mặt Sơ Ảnh ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mà Nam Thừa Diệu cũng chỉ lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt thâm trầm sâu sắc.
Qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Khúc nhạc này Vương Phi đã luyện bao lâu?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trong bữa tiệc Trung Thu ngắm trăng, là lần đầu Thanh nhi nghe thấy.”
Hắn không nói lời nào, chỉ chuyên tâm nhìn vào ta, còn Sơ Ảnh lại nghĩ rằng hắn không tin, vội lên tiếng: “Khúc nhạc này ta chưa từng nghe tiểu thư đàn qua, hơn nữa, bình thường tiểu thư không dùng đàn ngọc, sao có thể
luyện?”
Hắn không để ý đến Sơ Ảnh, vẫn như trước nhìn thật sâu
vào ta, trong ánh mắt hàm chứa một điều gì đấy: “Vương Phi đúng là tài
hoa hơn người, nhưng với khúc nhạc tựa như âm sắc thiên nhiên này, mà
không có lời hát thì thật là đáng tiếc, tiếng ca cùng với tiếng đàn hoà
vào nhau lại càng hay.”
Ta hơi ngẩn ra, Sơ Ảnh liền u buồn mở
miệng: “Tiểu thư lúc trước bởi vì trị thương, đã phải uống qua hoa của
Vạn Niên Thanh, thanh quản bị tổn thương, nàng không thể tiếp tục ca
hát.”
Suy nghĩ của ta bởi vì lời nói của nàng mà quay trở về thời gian rớt xuống vực, khi đó thân thể của ta bị tổn thương rất nhiều, Tô
Tu Miễn không thể không dùng những loài dược thảo có đặc tính mạnh, tuy
có thể giữ được tính mạng của ta, nhưng mà kể từ lúc đó, giọng nói của
ta không còn réo rắt như xưa.
Hắn từng nói với ta, hiện tại giọng nói mặc dù không còn du dương nhưng lại càng sáng ngời, nhu hoà hơn trước rất nhiều.
Khi đó, cho dù biết rõ là hắn đang trấn an ta, nhưng vẫn không ngăn được
cảm giác ngọt ngào nơi đáy lòng, chỉ vì một người và một câu nói đó.
Ta không muốn tiếp tục để bản thân trôi theo những chuyện đã qua, vì thế
mở miệng nói: “Được rồi Sơ Ảnh, còn không mau đem đàn cất đi, sắc trời
đã không còn sớm, ngươi cũng không cần phải trở lại, ta còn có một số
việc muốn cùng điện hạ bàn bạc.”
Sơ Ảnh vâng lời ôm đàn rời đi, ta xoay người mở thùng thuốc: “Điện hạ, Thanh nhi giúp người thay thuốc.”
Hắn không nói, khẽ gật đầu, nhưng lại không có động tác gì.
Ta nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, đã không còn sớm, nghĩ thầm, sau khi thay thuốc hắn còn phải quay trở về Khuynh Thiên Cư, vì thế
đành phải bước đến, tự mình giúp hắn cởi bỏ ngoại bào.
Việc này
vốn là do Tầm Vân và Trục Vũ đảm trách, đây cũng là lần đầu tiên ta tự
tay làm, tuy là không ngẩng đầu, nhưng cũng có thể cảm giác được tầm mắt của hắn không hề rời khỏi người ta, khó trách lại có phần mất tự nhiên, hai gò má cũng hơi nóng lên.
Vết thương của hắn thật ra đã tốt
hơn tám chín phần, vì thế ta không tiếp tục quấn băng, bôi thuốc, nhẹ
nói: “Tác dụng của thuốc lần này sẽ giúp cho vết thương của điện hạ có
thể hoàn toàn ổn định, không cần phải băng, ngược lại khi tiếp xúc với
gió trời sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Nâng mắt, chạm vào ánh mắt của hắn, trong lòng không nén được liền run lên.
Có phần ngượng ngập lên tiếng: “Thời điểm cũng không còn sớm, điện hạ nên nghỉ ngơi.”
Hắn nở nụ cười, bỗng nhiên khẽ vươn tay, nhất thời ta không có chuẩn bị, cả người đã ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Theo bản năng vùng vẫy, nhưng hắn vẫn không buông tay, nụ cười mang theo hơi thở vờn quanh bên tai của ta: “Vương Phi đã chờ đợi không được nữa
sao?”
“Điện hạ!”
Ta vô cùng lúng túng, giương mắt nhìn
hắn, lời nói của hắn mặc dù vẫn thờ ơ như ngày thường, nhưng mơ hồ trong ánh mắt ấy lại thoáng hiện lên ánh sáng đen tối, trong lòng hoảng hốt,
không kềm được càng lúc càng vùng vẫy muốn đứng dậy.
Hắn vốn đã
chậm rãi buông lỏng tay, trong lòng ta vì thế cũng thả lỏng theo, nhưng
chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, cảm giác khẩn trương lại một lần nữa
nổi lên.
Ánh mắt của hắn thâm trầm, dừng ở trên bả vai của ta,
lúc nãy vì giãy giụa mà y phục có phần xốc xếch, ta nhìn theo ánh mắt
của hắn, Phượng Hoàng trên cánh tay trái như ẩn như hiện.
Ta nhìn thấy trong đôi mắt của hắn, sự kích động vốn đã được kìm nén lại một
lần nữa dần hiện lên, mơ hồ mà sắc bén, tựa như có thể hút lấy linh hồn
người đối diện, lòng ta chưa bao giờ khẩn trương như vậy, thân mình cứng ngắt, ngay cả khẽ cử động cũng không dám.
Ánh mắt của hắn phức
tạp mà u tối, giống như bóng đêm mù mịt lại giống như thuỷ triều cuộn
trào, lưu luyến ở trên cánh tay ta thật lâu, cuối cùng chậm rãi vươn
tay, lướt trên cánh tay trái, Phượng Hoàng vỗ cánh tung bay.
Tuy rằng vẫn chưa trải qua sắc dục, nhưng ta cũng không phải là một thiếu
nữ ngây thơ, trước khi xuất giá, mẫu thân cũng từng kín đáo đề cập qua,
ta mơ hồ có thể hiểu được chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra.
Bỗng nhiên thân thể cứng đờ, bản năng liền muốn kháng cự, nhưng vừa cử động, đã bị hắn giữ lấy chặt chẽ, hôn thật sâu.
Đầu óc của ta thoáng trở nên trống rỗng.
Sự chống đối ở trong lòng dần trở nên bất lực, nhưng không thể ngăn được sự bi thương lăn tăn hiện lên.
Vì điều gì mà hiện tại, vẫn không thể buông tay với dĩ vãng, người này,
chính là phu quân của ta, là người sẽ nắm tay ta trọn đời, chuyện hiện
tại, chẳng qua là việc nước chảy thành sông, đã định từ trước, đây chỉ
là mới bắt đầu thôi, nhưng tại sao, vẫn không thể buông tay.
Thân thể không ngăn được run rẩy, thời điểm hắn cởi bỏ quần áo của ta, thời
điểm hắn mạnh mẽ ôm lấy ta, ta khép chặt đôi mắt, cả người vô lực, khó
chịu vô cùng, không biết là thân thể hay là tâm tư, chỉ có thể tuỳ ý hắn nắm giữ thân thể ta ở trong lòng bàn tay, khi ở trên tầng mây, khi ở
trong biển lửa.
Ngay khi giữa hai chân truyền đến cảm giác đau
nhức, đôi mày của ta không khống chế được mà chau lại, mím chặt môi để
không kêu đau, nhưng một giọt lê nơi khoé mắt, lại không nhịn được mà
rơi xuống.
Nam Thừa Diệu tất nhiên là nhận thấy sự khác thường
của ta, nhẫn nhịn dừng lại động tác, ta tuy đã nhắm mắt thật chặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của hắn nhìn ta thật sâu.
Ta biết là hắn cố gắng kìm nén, thân thể hắn căng thẳng, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi trên khuôn ngực của ta.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, còn nụ hôn của hắn, cuối cùng
cũng nhẹ nhàng mà tinh tế dừng trên mi mắt ta, thương tiếc mà quyến
luyến.
Giọng nói của hắn vang lên ở bên tai, giống như than thở, lại như không chân thực.
Hắn gọi ta: “Thanh nhi…”
Trong hoảng hốt, hiện thực cùng giấc mơ, như chồng chéo lên nhau.
Ta nhớ lại năm năm trước, khi ta còn đang chần chừ đứng bên ngoài Quỷ Môn
Quan, chính là tiếng gọi này đã giúp ta mở mắt, quá khứ như mộng, tình
cảm tha thiết, đã từng, ta đã từng nghĩ tiếng gọi đấy thuộc về mình.
Ta cũng bởi vì tiếng gọi kia mà không muốn xa rời một người, hiện tại, cũng bởi vì nó mà ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Cuối cùng, vẫn không thể quay về.
Có lẽ, có lẽ trước đây, cũng đã không thể quay về.
Thân thể đau đớn mà vui thích, cảm giác xa lạ như vậy khiến ta không biết
phải làm gì, ở trong mênh mông mịt mù, ta không có sự lựa chọn nào khác
mà bám víu vào cánh tay mạnh mẽ thon dài của Nam Thừa Diệu, tuỳ ý hắn
dẫn ta đi, từ trong bóng đêm của biển hoa sắc dục mà mặc sức nở rộ, phó
thác cho hắn, cắt đứt đi quá khứ, những tháng ngày cùng non xanh nước
biếc làm bạn.
Từ bây giờ trở đi, trên thế gian này chỉ có, Tam Vương Phi của Nam Triều, Mộ Dung Thanh.