Ta thật sự không dám
đánh cược, bởi vì tiền đặt cược có thể chính là tính mạng của Nam Thừa
Diệu, một khi ta thua thì sẽ không có cơ hội để làm lại, cái nhìn thoáng qua lần cuối cùng trên cổng thành ngày đó, rất có thể chính là ly biệt.
Cho nên, thời điểm Tầm Vân, Trục Vũ bước đến hành lễ với ta, thời điểm Tần
An tự mình giúp ta vén rèm xe ngựa, ta đều mang theo nụ cười không thể
soi xét, dung nhan hoàn mỹ, không biểu lộ một chút dấu hiệu xa lánh, hà
khắc.
Xe ngựa từ từ di chuyển, Sơ Ảnh vẫn còn khó hiểu liền hỏi:
“Tiểu thư, cho dù người phải về Tướng phủ, cũng không cần phải vội vã
như vậy nha, trời vẫn còn chưa sáng mà.”
Nàng không rõ rằng phong thư và tín vật này nếu chậm trễ đưa đến tay Nam Thừa Diệu chừng nào thì hắn sẽ càng gặp nguy hiểm chừng đấy. Nếu như người trong Tam vương phủ
không thể khiến ta hoàn toàn tín nhiệm, như vậy ta sẽ tìm người mà ta
tin tưởng, nhất định phải đem bức thư này còn nguyên vẹn trao cho hắn.
Về phần những vật này có mang lại lợi ích gì cho hắn hay kết quả cuối cùng là phúc hay hoạ, ta cũng không có cách nào kiểm soát, nhưng việc duy
nhất mà ta có thể làm đó là cho hắn biết tất cả những chuyện này, còn
việc có trách khỏi kiếp nạn lần này hay không cũng chỉ có thể nói là tuỳ vào ý trời.
Việc người nên làm đã hết, còn lại chỉ là đứng nhìn xem số trời thế nào.
Trở lại Tướng phủ, phụ thân đã vào cung thượng triều, mẫu thân thấy ta liền vui mừng kinh ngạc, một mặt căn dặn nha hoàn chuẩn bị trà bánh mà ta
thích ăn, một mặt nắm lấy bàn tay của ta: “Thanh nhi, sao hôm nay lại
đến đây?”
Trong lòng ta trỗi dậy một tia chua sót không dễ gì
phát hiện, trên gương mặt vẫn là nụ cười mềm mại, nói với tiểu nha hoàn
đứng phía sau mẫu thân, “Còn không mau kêu Liễm thiếu gia của các ngươi
đến đây, ta vừa mới nghĩ ra một đoạn thủ khúc, vừa vặn thích hợp với bộ
kiếm pháp Phượng Tường của hắn, nên lúc này mới vội vàng chạy tới.”
Mẫu thân nở nụ cười, “Chẳng trách trong tất cả các huynh đệ tỷ muội, hắn
lại thích bám lấy con nhất, bởi vì cũng chỉ có con mới chịu được sự náo
loạn của thằng nhóc này. Có điều hiện tại cũng không đúng lúc, đêm qua
hắn đã lên đường đến biệt uyển bên ngoài thành, bảo là muốn săn cái gì
mà Bạch Hổ.”
Trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, nhưng nét mặt cũng không dám lộ ra chút cảm xúc khác thường, suy nghĩ xoay nhanh như chong chóng, sau một lát liền khẽ cười, “Chuyện này cũng dễ, dù sao hiện tại
Tam điện hạ cũng đi vắng, con ở lại trong Tam vương phủ cũng không có
việc gì để làm, không bằng là đi biệt uyển tìm hắn.”
Mẫu thân hoảng sợ, “Thanh nhi, con đang nói đùa với ta phải không?”
Ta lắc đầu cười nói, “Sao lại như vậy, nữ nhi là thật sự muốn đi, Vương
tổng quản, làm phiền ngươi thay ta căn dặn tên phu xe bên ngoài cho ngựa ăn nhiều một chút, chuẩn bị sẵn sàng, ta cần dùng ngay lập tức.”
Mẫu thân có phần dở khóc dở cười, “Con, đứa nhỏ này, mới sáng sớm sao lại náo động như vậy?”
Ta ôm lấy cánh tay của người, nũng nịu cười bày ra dáng vẻ tiểu nữ nhi,
“Cổ nhân có nói, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan(1) (Đời người đắc ý hãy vui tràn ), ngày thường nữ nhi phải tuân theo khuôn phép, thừa dịp Tam điện hạ đi vắng cũng muốn tuỳ hứng một lần. Mẫu thân không biết rằng ở trong Tam vương phủ, ngay đến đi đứng nói chuyện con cũng phải suy nghĩ cặn
kẽ trước sau.”
Mẫu thân nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cũng nhẹ
thở dài: “Nhiều khi ta cũng quên, cứ mãi giữ lễ nghi phép tắc, dù sao
thì con vẫn còn là một đứa trẻ mười bảy tuổi.”
Trong lòng ta tuy
rằng không thoải mái, nhưng không dám hiện ra ngoài mặt, mẫu thân sau
khi suy nghĩ một thoáng, có chút do dự lên tiếng, “Nhưng mà con tuỳ tiện trở về như vậy, lại còn muốn đi biệt uyển, về phần Tam vương phủ thì
biết ăn nói thế nào cho tốt?”
Ta suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu
nói, “Trước khi Tam điện hạ xuất chinh đã từng nói với con, nếu như ở
trong phủ mà thấy buồn chán thì nên đi đâu đó để khuây khoả, đến chỗ của Diễm nhi hay về nhà đều được. Chính người đã ưng thuận thì những kẻ
khác còn lấy gì để làm khó? Hơn nữa, Tần An cũng biết hôm nay con về
nhà, một lát mẫu thân chỉ cần sai người qua Tam vương phủ nói lại một
câu, giữ con ở lại biệt uyển vài ngày, như thế không có gì là không
thích hợp, ngay cả hoàng thượng cũng không tìm ra được nửa phần không
đúng.”
Mẫu thân nghe ta nói xong thì nở nụ cười, “Nghe con nói
như thế, có lẽ là do ta lo lắng quá nhiều. Vương tổng quản, đi xem xem
xe ngựa của tiểu thư đã chuẩn bị thế nào, nếu không được thì dùng xe
ngựa của phủ, từ đây đến biệt uyển cũng là một đoạn đường dài. Ơ kìa,
mấy người các ngươi sao còn đứng bất động ở đó, mau giúp tiểu thư chuẩn
bị một ít trang phục, thức ăn đi đường, Bích Chỉ ngươi phải chú ý theo
dõi một chút.”
Ta vội vàng mở miệng, “Không cần không cần, chẳng
qua là quay về biệt uyển một chuyến, không cần phải huy động nhiều người như vậy…”
“Con đừng can thiệp.” Mẫu thân cười cười cắt ngang lời ta, “Tâm can bảo bối của Mộ Dung gia chúng ta ra ngoài, huy động nhiều
người thế này cũng không đủ.”
Hạ nhân trong Tướng phủ từ trước
đến giờ làm việc rất nhanh chóng, chỉ một lát là mọi việc đã hoàn tất,
mẫu thân tự mình dắt tay ta, giúp ta lên xe ngựa, còn cẩn thận dặn dò,
giống như một mẫu thân đang yêu thương tiễn một đứa con đi xa.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, từ trong chiếc làn bằng mây bên cạnh, Sơ Ảnh lấy
ra một cái tráp đựng loại bánh hạnh nhân giòn tan trao cho ta, cười nói: “Phu nhân chuẩn bị toàn là những thứ tiểu thư thích ăn lại nhiều như
vậy, còn nói là để chúng ta ăn vặt trong suốt chặng đường nhàm chán, làm sao có thể ăn hết đây?”
Trong lòng ta đau xót, mùi hương điểm tâm ở trong tay thanh ngọt, nhưng khi bay vào trong lòng lại hoá thành sợi dây chua sót.
Mẫu thân oạt tâm đào phế (moi hết tim gan) vì ta như vậy, mà ta lại tính toán muôn vàn, ngay đến một câu nói thật cũng không có.
Ta không dám để mẫu thân, để mọi người trong nhà biết sự thật, bởi vì ta
không thể đoán trước được liệu sau khi nghe chuyện này phản ứng của bọn
họ sẽ thế nào.
Cũng như ta không thể đoán trước, nếu một ngày
kia, khi việc đối địch giữa Đông cung và Tam vương phủ là không thể
tránh khỏi thì bọn họ sẽ chọn Diễm nhi hay là ta.
Phải thừa nhận
rằng, có những chuyện phụ mẫu nói rõ ràng với Diễm nhi, trong khi lại
giấu ta, cho dù là vì muốn tốt cho ta, nhưng rốt cuộc thì lời giải cho
câu hỏi đã nằm sâu trong lòng ta từ lâu, ngay cả ta cũng không biết đến
khi nào bản thân mới có thể từ bỏ, hoặc là nếu ngày đó đến liệu ta có
dám từ bỏ hay không. *Haizz đây là câu làm ta phân vân nhất, hy vọng
rằng mọi người sẽ hiểu*
Hiện tại, sự lừa dối của ta có phải cũng
như một lời giải rơi trên lòng bọn họ, mặc dù là ta không hề có ý định
phản bội lại gia tộc của mình.
Đúng vậy, hành động của ta, không
phải là vì xem trọng Nam Thừa Diệu hơn gia tộc hay phụ mẫu, mà chẳng qua đây là vì sự an nguy của hắn, nếu như trong tình huống không gây tổn
hao gì đến Mộ Dung gia, ta nguyện ý vì hắn mà đi một bước này.
Cho dù trong lòng của ta đang khó chịu vô cùng vì lừa dối và áy náy.
Hai bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt chiếc túi tơ mang theo bên mình.
Bên trong đó, ngoài bức thư ta viết lại theo trí nhớ cùng với cây sáo kia
còn có một bút tích do ta tự tay viết cho Nam Thừa Diệu, hắn nhìn thấy,
tự nhiên sẽ hiểu rõ ngọn nguồn.
Ước chừng qua hơn nửa ngày, biệt uyển của Mộ Dung gia đã được nhìn thấy từ xa, trong biệt uyển có đệ đệ của ta, Mộ Dung Liễm.
Ta không dám để phụ mẫu biết được chuyện này, nhưng lại không hề do dự mà
nói cho hắn biết, lo lắng khi để cho người ngoài truyền thư tín, tuy
nhiên ta lại có thể an tâm mà phó thác cho hắn.
Thời gian trôi
qua, dần dần Liễm đã trưởng thành, là một nam nhi vững vàng xuất sắc,
tuy rằng tính khí bướng bỉnh kia luôn làm mọi người trong nhà đau đầu,
nhưng ta biết thực chất hắn rất nghiêm túc kiên cường cùng kiêu ngạo,
thẳng thắn chính trực, ý chí thiên hạ. Ta biết hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn ý thực hiện nhiệm vụ ta giao.
Xe ngựa đến bên ngoài cửa
biệt uyển thì dừng lại, quản gia Trần bá vội vàng bước đến hành lễ với
ta, “Đây không phải là Thanh tiểu thư sao? Có việc gì thế này? Đêm hôm
qua, Liễm thiếu gia vừa mới đến, sáng hôm nay người cũng đến theo, sao
không báo trước một tiếng để ta có thể chuẩn bị chu đáo một chút nha!”
Ta mỉm cười, lên tiếng nói, “Xem người nói kìa, đều là người nhà cả, trở
về thì có gì phải chuẩn bị, không phải là người đang xem ta là người
ngoài đấy chứ?”
Trần bá cười hà hà, “Nhìn ta xem, đúng là lão đây hồ đồ rồi, vẫn là Thanh tiểu thư khéo nói chuyện.”
“Được rồi, Trần bá, tiểu thư nhà ta từ xa đến đây là vì đặc biệt muốn tìm
Liễm thiếu gia, hiện giờ người đang ở đâu, bá mau gọi người đến đây đi.” Sơ Ảnh đem những vật trên xe ngựa trao cho tỳ nữ trong biệt uyển xử lý, vừa mỉm cười bước đến vừa lên tiếng nói.
“Sơ Ảnh cô nương, cái
này là làm khó ta.” Trần bá vẫn cười hà hà như trước, gãi gãi đầu,
“Trong biệt uyển không có trò vui hiếm lạ gì, Liễm thiếu gia sao có thể ở lại nơi này, sáng sớm đã mang theo cung tên lên núi săn Bạch Hồ rồi, ta thấy, nếu như không săn được e rằng người cũng không đành lòng mà trở
về.”
Ta nghe thấy lời nói của Trần bá, trong lòng liền căng thẳng, vội hỏi, “Là trong khu săn bắn Hoàng gia sao?”
“Sao có thể chứ,” Trần bá vừa nói xong, vừa chỉ về phía rừng Phong rậm rạp
đối diện với khu săn bắn Hoàng gia trên núi, “Bạch Hổ tính rất hoang dã, lại khó tìm, khu vực săn bắn của Hoàng gia không thể nuôi nhốt được.
Không biết là Liễm thiếu gia nghe thấy tin đồn từ đâu nói rằng, khi Tam
điện hạ mười ba tuổi đã đánh hạ Bạch Hổ cứu người từ trong rừng phong
này, nên mới có suy nghĩ tranh hơn thua, nói thế nào cũng phải một mình
đi tìm, đến bây giờ có thể người đã đi vào sâu trong rừng phong.”
Phong Lâm cùng Bạch Hổ, trong lúc hoảng hốt, một dòng kí ức mờ nhạt tựa như
ngôi sao băng bay xẹt qua trong đầu của ta, khu rừng phong rậm rạp này
đúng là rất giống với “Phong Lâm Vãn” trong Tam vương phủ.
Nhưng mà, hiện tại, ta không rảnh để tìm hiểu, vội nhìn Trần bá hỏi,”Hắn có nói khi nào thì trở về không?”
“Chuyện này không có.” Trần bá lắc đầu, “Chỉ có điều Bạch Hổ khó tìm, mà tính
tình của Liễm thiếu gia lại bướng bỉnh, nhất định là chưa tìm được thì
người chưa trở về. Theo ta thấy, chuyến đi này của người, chậm thì năm
ba ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng, cũng không biết chắc được.”
Lòng ta trầm xuống, vẫn như trước cố gắng bình tĩnh lên tiếng hỏi, “Vậy nếu
cho người vào rừng tìm hắn, thì nhanh nhất phải mất bao nhiêu thời
gian?”
Trần bá nhìn về rừng phong phía xa, khó xử nói: “Thanh
tiểu thư cũng thấy đấy, rừng phong này vừa rộng vừa rậm rạp, người ở
trong đó thì chẳng khác nào con kiến, nếu muốn trong thời gian ngắn mà
tìm được người, e rằng rất khó khăn.”
——— —————— —————— ——————–
(1) câu thơ trích trong Tương tiến tửu của Lý Bạch