Ta hơi nhắm mắt lại,
mọi chuyện cho đến hôm nay, suy nghĩ thật nhiều nhưng cuối cùng lại tuỳ
vào thiên ý, nhưng dù rằng ý trời thế nào, ta cũng không thể cứ như vậy
mà từ bỏ, không làm gì.
Trong đầu hiện ra rõ ràng hình ảnh ngày
hắn xuất chinh, bóng lưng áo giáp Bạch Vũ, tuy rằng không có ân ái nhưng vẫn còn tình nghĩa, ta không thể khoanh tay đứng nhìn khi biết rõ rằng
hắn đang gặp nguy hiểm.
“Thanh tiểu thư, hay là trước tiên người cứ ở lại biệt uyển vài ngày, chờ Liễm thiếu gia trở về…”
Trần bá ở bên cạnh vẫn không ngừng nói, ta hít một hơi thật sâu, trong lòng
đã có tính toán liền lên tiếng, mặc dù giọng nói vẫn dịu dàng như trước
nhưng cũng không tránh khỏi mà mang theo vài phần kiên quyết cùng chân
thật: “Trần bá, thật sự ta có chuyện rất gấp muốn tìm Liễm, làm phiền
người ngay lập tức điều động gia đinh vào rừng phong tìm hắn về, nếu như may mắn gặp được, người chỉ cần nói ta tìm hắn, nhất định hắn sẽ cùng
các người nhanh chóng trở về.”
“Nhưng nếu không tìm thấy…” Nét mặt Trần bá khó xử nhìn ta.
Ta thoáng nghĩ một chút, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng lên tiếng nói: “Khi trời tối, bất kể là tìm được hay không tìm được, mọi người đều phải trở về.”
Trần bá tuy rằng thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức tuyển chọn trai tráng được bố trí trong biệt uyển, liền đi về
phía rừng phong.
Ta ngước mắt nhìn về phía con đường phủ sương vươn đầy lá phong đỏ đến say lòng người, không nói gì liền quay về biệt uyển.
Nếu tìm được hắn thì thật tốt, nhưng nếu như không tìm được, mà ta lại
không có thời gian để chậm trễ, vậy chỉ còn một cách, ta sẽ tự mình đi
Mạc Bắc một chuyến.
Ta không phải là dạng người do dự không dứt
khoát, phụ thân thường nói, sự quyết đoán bình tĩnh của ta không hề thua kém nam nhi. Khi phải chọn lựa giữa lợi và hại, ta luôn biết phải làm
thế nào là tốt nhất, cũng biết nắm bắt thời cơ.
Ta cũng không
phải là thiên kim tiểu thư khuê các yếu đuối chân không bước ra khỏi
nhà, ta đã từng cùng Tô Tu Miễn thả thuyền chu du Ngũ Hồ (1), đủ để ta
học được cách đối phó với những chuyện không lường trước, còn đối với
việc đi xa thì cũng không có quá nhiều lo lắng sợ hãi.
Nếu đã hạ
quyết tâm, cả người của ta liền dần dần trở nên tỉnh táo, bình lặng, lập tức đi đến thư phòng trong biệt uyển, trải giấy nâng bút.
Nếu
như không tìm được Liễm, đợi sau khi hắn đi săn trở về, nhất định những
hạ nhân trong uyển sẽ nói cho hắn biết có ta đến tìm, ta không muốn giấu giếm hắn, cũng muốn hắn giúp ta giải quyết tốt hậu quả, vì vậy phải để
là một phong thư nói rõ đầu đuôi với hắn.
“Tiểu thư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ta viết xong bức thư mới phát hiện Sơ Ảnh vẫn một mực đứng bên cạnh nhìn
ta, thấy ta đã làm xong, liền nhịn không được mà ngập ngừng lên tiếng.
Ta mỉm cười trấn an nàng, đem phong thư trao vào tay nàng: “Không có việc
gì, chẳng qua là ta muốn ra ngoài vài ngày. Chờ Liễm thiếu gia quay lại
biệt uyển, em nhớ phải trao tận tay phong thư này cho hắn, sau đó hắn
bảo làm gì thì em làm nấy, chỉ cần nghe theo hắn là được.”
Không
ngờ, Sơ Ảnh lại rụt tay về, không nhận lá thư từ trong tay ta, ta cũng
không kịp phản ứng, bức thư kia liền “Ba” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
“Sơ Ảnh?” Ta đem tầm mắt từ trên mặt đất chầm chậm chuyển đến gương mặt của nàng, khẽ gọi.
Nàng lay lay đầu tựa như chiếc trống lắc, vừa lui về phía sau vừa nói: “Em
không muốn, tiểu thư đi đâu, Sơ Ảnh sẽ theo người đến đó, em không muốn ở lại đây giúp người truyền tin cho Liễm thiếu gia, em không muốn rời xa
người!”
“Nha đầu ngốc, ta không phải là đi chơi, chỉ là xa cách
vài ngày thôi.” Ta dịu dàng khuyên nàng, trong lòng có chút không đành
lòng, lại có phần cảm động.
Nàng vẫn lắc đầu, bất luận là ta khuyên nhủ thế nào cũng không chịu.
Ta đau đầu nhìn nàng, ngay lập tức cố ý bày ra nét mặt giận dữ không để ý
đến nàng, ở Mạc Bắc gió lạnh, chuyến đi vất vả lần này không cần phải để nàng cùng chịu khổ với ta.
Sơ Ảnh yên lặng một lúc lâu, sau đó
giương mặt nhìn ta, trong đôi mắt như nai con rõ ràng đã muốn rưng rưng
nước mắt, nhưng vẻ mặt lại dứt khoát kiên quyết: “Tiểu thư, người mắng
em cũng được, tiếp tục mất hứng cũng được, ngoài ra, tất cả mọi chuyện
em đều nghe theo người, duy chỉ có một việc, cho dù thế nào em cũng
không tách khỏi người. Tô tiên sinh đã cứu mạng của em, hắn không cần em báo đáp hắn, mà chỉ căn dặn em phải hết lòng chăm sóc người, một phút
cũng không rời. Sơ Ảnh hiểu rõ cái mạnh này của mình là vì tiểu thư mà
sống.”
Trong lòng ta khẽ đau: “Hắn sao lại nói với em như vậy? Còn em sao lại có suy nghĩ như thế? Mạng là của em, ta cần làm gì?”
Vẻ mặt của nàng vẫn quật cường nhìn ta, cũng không trả lời lại mà cứ thế
nói tiếp: “Tiểu thư, Sơ Ảnh biết lần này người ra đi nhất định không
phải là chuyện đùa, nếu không người sẽ không có không mang theo Sơ Ảnh
như vậy. Sơ Ảnh cũng biết người là vì muốn tốt cho em. Nhưng mà, chúng
ta vẫn luôn như hình với bóng, lúc này người lại để em ở lại một mình,
không phải sẽ làm người khác nghi ngờ hay sao? Hơn nữa, em đã từng thề
với Tô tiên sinh, em sẽ xem tính mạng của người còn quan trọng hơn của
mình, hết lòng chăm sóc, không rời một phút. Vì vậy, cho dù là ngươi
khăng khăng không đồng ý, em cũng sẽ lén đi theo sau người!”
Sau một lúc lâu ta cũng không nói gì, trong lòng thật không biết là vui hay buồn, một hồi chua sót.
Sơ Ảnh ngơ ngác nhìn ta, cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt, sợ hãi lên tiếng nói: “Tiểu thư, người giận em có phải không?”
Ta nhìn
dáng vẻ của nàng, vừa đau lòng vừa tức giận, đưa tay giúp nàng lau đi
nước mắt: “Mới vừa rồi không phải còn nói nào là lời thề son sắt sao,
cho dù thế nào cũng sẽ tìm mọi cách để lén đi theo ta, bây giờ còn khóc
cái gì?”
Tất nhiên là nàng đã nghe ra sự buông lỏng trong giọng
nói của ta, chợt nín khóc mỉm cười: “Tiểu thư, người chịu mang em đi
theo phải không?”
Ta vươn ngón tay điểm nhẹ lên ấn đường của
nàng: “Em nha, nếu ta không mang em theo, không biết lại đem đến tai vạ
gì cho ta. Ta phải nói rõ trước với em, cũng giống như những gì em nói,
lần này không phải là ta đi chơi, trên đường đi sẽ rất vất vả, có khi
còn gặp nguy hiểm cũng không chừng, em sớm mà chuẩn bị tâm lý thật tốt,
bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“Không đâu, không đâu, tiểu thư, khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Đang lúc nói cười với Sơ Ảnh, chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng người ồn ào, ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa số, sắc trời đã nhá nhem tối, chắc
là Trần bá cùng mọi người đi vào rừng phong đã trở lại.
Vội vàng đứng dậy ra ngoài đón, trong đoàn người chuyển động không hề nhìn thấy bóng dáng của Liễm.
Lòng ta trầm xuống, cũng hiểu rõ việc đến Mạc Bắc lần này đã không thể tránh né.
“Thanh tiểu thư, lão nô vô năng, chúng ta không tìm được thiếu gia.” Trần bá
thấy ta đi đến, nén mặt hổ thẹn, cung kính quỳ xuống hành lễ.
Ta vội vàng nâng Trần bá đứng dậy: “Là do ta làm khó người, Trần bá nói như vậy, là muốn làm ta áy náy hay sao?”
Ánh mắt Trần bá mang theo xúc động: “Chẳng trách mà tướng gia cùng phu nhân đều khen tiểu thư, ta đã nhìn thấy huynh muội của tiểu thư trưởng thành từng ngày, và trong tất cả thì tiểu thư là người hiểu biết nhất.”
Ta nhìn thoáng qua sắc trời, cho dù phải xuất phát thì cũng chỉ có thể chờ đến sáng mai, vì thế liền khen thưởng mọi người đã vào rừng phong hôm
nay, vừa giữ Trần bá ở lại nói chuyện một lát: “Không biết Liễm có cưỡi
‘Trục Phong’ đến đây không?”
Trần bá mỉm cười hà hà: “Đây chính
là tâm can bảo bối của Liễm thiếu gia, sao có thể cách rời. Khi hắn vào
rừng phong săn hổ mà cưỡi ngựa sẽ rất bất tiện, nên mới để lại ở chuồng
ngựa còn dặn ta phải chăm sóc thật tốt.”
Trong lòng ta liền vui mừng, vội vàng bảo Trần bá dẫn ta đi xem.
Trước đây khi ở Tướng phủ, Liễm thường đưa ta ra ngoài cưỡi ngựa thoả sức,
bởi vậy ‘Trục Phong’ cũng quen thuộc với ta, khi ta vừa đi đến chuồng
ngựa liền nghe thấy nó hưng phấn hí lên.
Ta vừa nhẹ nhàng vuốt ve cổ của nó, vừa hỏi Trần bá: “Hiện tại, trong chuồng ngựa có con nào
tính khí ngoan ngoãn lại thích hợp đi đường xa không?”
Trần bá
mỉm cười, dẫn ta đến chuồng ngựa cách vách: “Thanh tiểu thư, người nhìn
thử xem con ngựa xích thố Tử Yến này thế nào? Hoan Nguyệt tiểu tiểu thư
mỗi lần được Hoài thiếu gia đưa đến đây, những con ngựa khác thì không
thể chạm vào nhưng riêng con này lại có thể cưỡi một chút.”
Ta
nghe vậy liền không nhịn được mà mỉm cười, Hoan Nguyệt là con của đại
ca, cũng là tôn nhi đầu tiên của Mộ Dung gia, từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, đặc biệt nuông chiều, nếu như nàng có thể cưỡi thì con ngựa này hiển
nhiên đã được thuần dưỡng hoàn toàn.
Đi theo chỉ dẫn của Trần bá, nhìn thấy một con xích thố Tử Yến, màu lông thuần chủng, thần thái sáng láng, ta đưa tay đến nó cũng không tránh đi, còn nhẹ nhàng cọ đầu lên
bàn tay của ta, đúng là tính tình hiền lành.
Vì thế ta mỉm cười nhìn Sơ Ảnh nói: “Còn không nhanh cưỡi thử xem.”
Sơ Ảnh nghe vậy, cười hì hì bước đến, nhanh nhẹn phi thân lên lưng ngựa,
nhanh như chớp liền chạy ra ngoài. Nàng đã cùng ta trải qua rất nhiều
chuyện, nên cũng không hề giống với những nữ nhân nhu nhược bình thường, cưỡi ngựa hái thuốc, còn rất nhiều việc khác nàng cũng từng cùng ta học qua.
Trần bá có chút nghi hoặc hỏi: “Thanh tiểu thư muốn đi đâu sao?”
Ta suy nghĩ một lát, liền mang phong thư viết cho Liễm từ trong ngực áo
lấy ra, lựa lời mà nói: “Đúng vậy, ngày mai ta và Sơ Ảnh sẽ lên đường.
Vốn là muốn đi cùng với Liễm, nhưng đáng tiếc hiện giờ lại không chờ
được hắn. Trần bá, làm phiền người thay ta đem phong thư này giao cho
hắn, sau khi hắn nhìn thấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”
Ta cố ý tránh
không nói đến mục đích của chuyến đi, Trần bá đã làm cho Mộ Dung gia
nhiều năm, sau khi đã hỏi qua một lần, tự nhiên sẽ hiểu rõ mà không tiếp tục truy vấn, vì thế mà có phần chần chừ nhìn ta nói: “Chỉ có Thanh
tiểu thư và Sơ Ảnh cô nương sao? Có cần lão nô an bài một vài người đi
theo hộ tống không?”
Ta vội lắc đầu:”Không cần, không cần, cũng
không phải là đi đâu xa, có người đi theo ngược lại càng không thuận
tiện, nếu không thể thoải mái thì chuyến đi lần này cũng là vô ích.”
Nét mặt Trần bá hơi do dự hỏi: “Tướng gia và phu nhân có biết không?”
Ta thầm hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng khéo léo nở nụ cười: “Xem người
nói kìa, nếu không phải là do mẫu thân nói với ta thì làm sao mà ta biết Liễm đang ở đây, sáng nay chẳng phải người cũng thấy là ta ngồi xe ngựa của Tướng phủ tới đây.”
Nhìn thấy sự do dự trên nét mặt của Trần bá tan biến, không chút hoài nghi cất giữ bức thư kia, tảng đá đang đè
nặng trong lòng ta mới được thả lỏng đôi chút, vừa nhìn dáng vẻ Sơ Ảnh
rong ruổi thoả thích, vừa thầm nghĩ, sáng sớm ngày mai phải lên đường,
miễn cho đêm dài lắm mộng, biến cố lan tràn.
——— —————— ——————–
(1) Theo sách “Tiều học kiểm châu” thì Ngũ Hồ gồm: Thái Hồ ở Hồ Châu, Xạ
Dương hồ ở Sở Châu, Thanh Thảo hồ ở Nhạc Châu, Đan Dương hồ ở Nhuận Châu và Cung Đình hồ ở Hồng Châu.
Men theo sông Vận Hà đi xuống phía
Nam tới Nghi Hưng. Đây là Đào Đô nổi tiếng khắp thiên hạ, trong khoảng
non xanh nước biếc óng ánh từng gò từng gò cát tía, có một cảnh sắc
riêng.Đi về phía đông, không bao lâu thì tới bờ Thái Hồ. Thái Hồ nằm vắt qua ba châu, sông ngòi vùng đông nam đều chảy vào đó, vòng vèo năm trăm dặm, thời cổ gọi là Ngũ Hồ.