“Mục tiểu ca, phía
trước chính là ranh giới của Mạc Bắc. Không biết là huynh trưởng của
ngươi giữ chức vụ ở dưới trướng của vị tướng quân nào?”
Đang nói
chuyện là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, họ tên thật sự là gì ta
cũng không biết, chỉ nghe mọi người gọi hắn là Đổng gia, là người phóng
khoáng nhiệt tình, cũng là người quản lý thương buôn này.
Ngày ấy từ biệt uyển rời đi, ta và Sơ Ảnh cùng cải nam trang, cũng may mắn là
ta không xinh đẹp đến khuynh quốc khuynh thành như Diễm nhi, nếu không
làm sao có thể giả dạng thành nam tử.
Ta nhìn thoáng qua dáng vẻ
của mình và Sơ Ảnh, tuy rằng có hơi thanh tú một chút, nhưng chỉ làm
người khác cảm thấy đây là hai công tử nho nhã yếu đuối, sẽ không bị lộ.
“Ca ca của ta là theo Tam điện hạ xuất chinh từ Thượng kinh, hiện tại ta
cũng không biết là hắn được xếp dưới trướng của vị tướng quân nào, vốn
là không nên tuỳ tiện đi đến đây tìm hắn thế này, nhưng mà bệnh tình của thân mẫu đã không còn nhiều hy vọng nữa, người lại không chịu cho người báo tin đến Ca ca biết, nên ta mới dẫn theo thư đồng lén chạy đến đây.”
Ta vừa cưỡi ngựa, vừa cùng hắn nhìn về phía vùng đất bao la của Mạc Bắc,
đoạn đường này cũng đã đi được bảy tám ngày. Không biết lúc này Nam Thừa Diệu ở trong Nghiệp Thành có bình an hay không.
Vừa nghĩ như
thế, tâm trạng không khỏi có chút cứng lại. Tuy nhiên trên đường đi, ta
cũng lưu ý rất nhiều, không hề nghe thấy tin tức chủ soái xảy ra chuyện
gì nên cũng hơi yên lòng.
Ta và Sơ Ảnh cũng không có hành động
một mình, mà chọn cách cùng lên đường với đội thương buôn, tuy rằng như
vậy thì sẽ chậm mất hai ngày theo lộ trình, nhưng lại là phương án đảm
bảo nhất.
Mạc Bắc xa xôi, chúng ta lại không quen thuộc đường đi, khó tránh khỏi sẽ đi nhầm vào con đường không nên đi, hơn nữa ở trên
đường lúc nào cũng có thể gặp phải bọn cướp, nếu như không nhờ Đổng gia biết cách thương lượng đối đáp thì có thể chúng ta đã chậm trễ nhiều
ngày đường hơn, thậm chí, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Hiện
giờ, nhìn thấy đã sắp tới Nghiệp Thành, thật lòng ta rất biết ơn hắn đã
chiếu cố đến ta và Sơ Ảnh trong suốt chặng đường vừa qua, cũng thầm vui
mừng vì quyết định này của mình.
Nghĩ tới điều này, ta liền quay
đầu, chân thành lên tiếng nói: “Lần này, Mục Khâm có thể gặp được Đổng
gia, lại được ngài chiếu cố rất nhiều trên đường đi, thật sự là phúc khí ba đời — Đa tạ!”
Đổng gia vội vươn tay ngăn lại: “Đừng nói như
vậy, Đổng mổ vốn rất kính nể những người trung hiếu, đọc nhiều kinh thư. Bất luận là do huynh trưởng của ngươi xuất chinh đến Mạc Bắc để tận
trung vì nước, hay là do tiểu ca ngươi vì tận hiếu với mẫu thân mà phải
lặn lội ngàn dặm để tìm người thân thì cũng làm ta vô cùng khâm phục,
sao lại có thể không giúp?”
Những trai tráng tráng kiện ở bên
cạnh nghe vậy, cũng liên tục gật đầu đồng ý: “Nhà của ta cũng ở trong
Nghiệp Thành, mỗi năm khi mùa đông đến, bọn mọi rợ Bắc Hồ thường cướp
đoạt lương thực súc vật ở khắp nơi, cảnh tượng rối loạn khiến gà bay chó chạy, mà trận tuyết của năm nay lại dữ dội như vậy, cây cối khô cằn,
mặt đất không nơi nào là không bị tuyết bao phủ, dê cừu của bọn chúng
đều chết vì đói, không có thức ăn, cả nước gặp phải tai hoạ, nên mới
phát động toàn binh tấn công Nghiệp Thành. Nữ nhân trong nhà đều bị hù
doạ chết khiếp, cả ngày đóng cửa ở trong nhà, ngay cả dê bò cũng không
dám thả ra ngoài, từ lúc Tam điện hạ dẫn binh đến Nghiệp Thành mới yên
tâm phần nào, tiểu huynh đệ, huynh trưởng của ngươi đã theo Tam điện hạ
đến bảo vệ Mạc Bắc của ta, vậy thì việc chiếu cố ngươi cũng xem như là
chuyện mà chúng ta nhất định phải làm.”
Ta khẽ mỉm cười nhìn bọn
họ tạ ơn, đưa mắt, không ngờ lại nhìn thấy nét mặt của Sơ Ảnh không giấu được vẻ hãnh diện, tựa như người được khen chính là nàng ấy, không kiềm được liền bật cười.
Đi thêm hai ngày đường nữa liền tới phía trước Nghiệp Thành.
Bởi vì Đổng gia phải mang hàng hoá đến những thôn làng lân cận nên tạm thời không vào thành, phải đi đường vòng, vì thế ta liền cáo biệt với bọn họ ở bên ngoài Nghiệp Thành.
“Mục tiểu ca, ngươi không biết cụ thể
huynh trưởng giữ chức vụ ở nơi nào, hay là trước tiên cứ đi cùng chúng
ta, hoãn lại mấy ngày vào thành, đến lúc đó cả đoàn sẽ giúp ngươi xưng
tên, như vậy sẽ nhanh tìm được người!”
Lời còn chưa dứt, giọng
nói thẳng thắn của người khác liền vang lên: “Xem ngươi nói kìa, Mục
tiểu ca còn phải lo lắng cho người mẫu thân đang bệnh nặng ở nhà, chỉ
mong sao có thể sớm tìm được Ca ca, nhanh chóng cùng nhau trở về, sao có thể chờ được? Theo ta thì, không bằng chúng ta cứ cùng hắn vào thành
tìm huynh trưởng, sau đó hãy chuyển hàng hoá, việc kinh doanh này có
chậm trễ hai ngày cũng không có vấn đề gì.”
Những người trong
thương đội đều chất phát hào sảng, dọc trên đường đi, thấy ta và Sơ Ảnh
là hai thư sinh yếu đuối nên chiếu cố rất nhiều, hiện tại sắp đến lúc
chia tay nên tự nhiên cũng có chút không đành lòng.
Ta vội lắc
đầu khước từ: “Mấy vị đại ca đã giúp Mục Khâm rất nhiều, nên ta không
dám tiếp tục làm chậm trễ việc chính của mọi người. Tuy rằng ta không
biết cụ thể thì Ca ca ở dưới trướng của vị tướng quân nào, nhưng có thể
chắc chắn là lúc này hắn đang ở bên trong Nghiệp Thành, chỉ cần ta từng
bước từng bước dò hỏi thì nhất định sẽ tìm được.”
Đổng gia trầm
ngâm một lát rồi lên tiếng nói: “Cũng được, hiện giờ cũng đã đến Nghiệp
Thành, tuy rằng là nơi biên cương nhưng người dân ở đây rất chất phác,
ngươi vào thành cũng sẽ không gặp phải phiền toái gì, khoảng ba hay năm
ngày nữa chúng ta cũng sẽ vào thành, vạn nhất đến lúc đó ngươi vẫn không tìm được Ca ca thì nhớ đến thương buôn Đổng Ký tìm chúng ta.”
Ta vội gật đầu tạ ơn, lại nghe Đổng gia nói: “Ở trong thành, trạm binh có ở khắp nơi. Tướng lĩnh lớn nhỏ tất nhiên sẽ không ít, có điều trước tiên
ngươi nên tìm Phi Long tướng quân Trần Chiêu, nhất định sẽ không sai,
hắn là người có năng lực, phẩm chất lại cao thượng, được mọi người ở Mạc Bắc kính yêu, thanh danh cũng rất cao, cho dù Ca ca của ngươi không
được phân công đến dưới trướng của hắn, nhưng có lẽ hắn cũng biết được
một hai điều.”
Bắc đắc dĩ mà phải giấu đi thân phận của mình, còn bọn họ lại thành tâm cùng quý trọng ta như vậy, ta nhìn hắn, trong lòng mơ hồ có cảm giác xúc động, áy náy, nhưng ta hiểu rõ chuyện tình lần
này rất quan trọng không được chậm trễ lại càng không thể hành động theo cảm tính.
Sau đi đa tạ và chia tay với bọn họ, ta cùng Sơ Ảnh liền phi ngựa tiến vào trong thành.
Nội thành của Nghiệp Thành cũng không lớn, kiến trúc mộc mạc, mang theo
không khí phong tình đậm đà của vùng Trường Thành phía Bắc, ta và Sơ Ảnh xuống ngựa dắt bộ, tuỳ ý vào một cửa tiệm bán bánh nướng của một đại
nương, hỏi nàng vị trí quan phủ của Nghiệp Thành.
Đại nương kia
lạnh lùng nhìn ta liếc mắt, nói: “Xem dáng vẻ của tiểu ca, hình như
không phải là người vùng này, không biết là tìm đến quan phủ làm gì?”
Ta mỉm cười thở dài đáp: “Huynh trưởng của tại hạ xuất chinh theo Tam điện hạ đến đây, ta là từ Thượng Kinh đến tìm người thân.”
Nàng vừa nghe ta nói vậy thì vẻ lạnh nhạt ở giữa đôi mày cũng dịu đi không
ít, liền lẩm bẩm một mình: “Không sai, đúng lại giọng nói của Thượng
Kinh, là thư sinh có học thức, tay trói gà không chặt, bọn mọi rợ không
thể giả dạng được như vậy.”
Lúc ta đang ngạc nhiên thì nàng đã
ngừng lại công việc, mỉm cười nhìn ta áy náy; “Vị tiểu ca này, hy vọng
là ngươi không chê cười, thật ra là vì gần đây có rất nhiều tên gian tế
Bắc Hồ tìm cách chui vào Nghiệp Thành. Mấy ngày trước còn mưu toan muốn
ám sát Tam điện hạ, nên chúng ta mới không thể không cảnh giác.”
Trong lòng ta liền căng thẳng, vội vàng hỏi: “Ám sát? Hiện tại Tam điện hạ thế nào?”
Trên mặt đại nương là nụ cười hãnh diện: “Tam điện hạ có thần tiên bảo hộ,
sao có thể dễ dàng bị bọn mọi rợ kia đả thương? Hiện tại, mấy lần thắng
trận của người đã đánh cho bọn mọi rợ Bắc Hồ lui xa vài chục dặm, bọn
chúng thấy không xong nên mới lợi dụng sơ hở mà lẻn vào trong thành với ý đồ ám sát, chúng ta đang trông mong đến ngày thắng lợi cuối cùng đem
bọn mọi rợ Bắc Hồ này đánh đuổi hoàn toàn về quê nhà của bọn chúng!”
Lòng ta có hơi an tâm, nhưng sau đó lại thêm phần lo lắng, nếu quả thực như
lời vị đại nương kia nói, bởi vì người Bắc Hồ lẩn trốn vào Nghiệp Thành
mà hiện tại toàn thành đều đang trong tình trạng giới nghiêm để tránh
việc trông gà hoá cuốc, như vậy sợ rằng ta sẽ không dễ dàng mà gặp được
Nam Thừa Diệu.
Dựa theo lời chỉ dẫn của đại nương, chúng ta liền
đi tới trước cửa quan nha của Nghiệp Thành, đúng là giống như những gì
ta suy đoán, quan phủ không lớn nhưng lại có cấm vệ bày bố nghiêm ngặt.
Đừng nói là ta muốn tự mình vào bên trong tìm người, đến cả việc ta đem ngọc bội ở bên người nhờ tên thủ vệ vào bẩm báo một chút thì hắn cũng không
hề cử động, nét mặt không chút biểu cảm nói với ta, hiện tại, ngoài trừ
lệnh bài thông hành thì những thứ khác đều không được. Cho dù là Thiên
Vương lão tử đến đây cũng vậy, bọn hắn cũng sẽ không giúp ta truyền bất
cứ một vật gì, tránh việc bị kẻ khác mượn cớ là thông đồng với địch.
Sơ Ảnh tiến đến: “Các ngươi xem thiếu gia nhà ta như là gian tế do bọn mọi rợ Bắc Hồ phái tới sao? Mấy người các ngươi sao không biết điều một
chút nào thế? Chúng ta không đi vào, nhưng chỉ cần các ngươi đem ngọc
bội giao cho Tam điện hạ, người nhìn thấy tự nhiên sẽ biết thân phận của thiếu gia nhà ta!”
Mặt tên binh sĩ kia vẫn không chút thay đổi liền cự tuyệt, không hề có dấu hiệu buông lỏng.
Một người đi đường thấy thế, tuy là đồng cảm với ta và Sơ Ảnh, nhưng lại
đứng về phía hai thủ vệ mà nói: “Hai vị tiểu ca, các người cũng không
nên trách thủ vệ này không thấu tình đạt lý. Mấy ngày trước, sau khi bọn mọi rợ Bắc Hồ tìm cách chui vào quan phủ với hy vọng ám sát Tam điện
hạ, thì không chỉ Triệu đại nhân ra lệnh nghiêm cấm tất cả thủ vệ, mà
ngay cả đến già trẻ lớn bé trong Nghiệp Thành, có ai là không đề cao
cảnh giác, kiên quyết không để cho Tam điện hạ lại gặp phải nguy hiểm,
hơn nữa ngươi nói là muốn trao tín vật ư, người có biết, ngày ấy tên tặc tử đó cũng dựa vào một chiêu này cùng với nội ứng bên trong mà hành
động. Lợi dụng cơ hội mà chui vào bên trong phủ, cho nên bọn họ vẫn còn
đang tự trách mình quá lơ là, sao có thể lại phạm phải sai lầm như thế?”
Nghe xong lời của hắn. Mặc dù ta có hơi nản lòng, sau lại yên tâm phần nào,
từ xưa chinh chiến đều phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, hiện
tại ta có thể thấy, ít nhất người dân ở đây rất có lòng, Nam Thừa Diệu
sẽ chẳng việc gì.
Nếu như trên dưới nghiệp thành, ngay đến một
người dân bình thường cũng lấy việc bảo hộ Tam điện hạ là nhiệm vụ của
mình, như vậy cho dù trong thời gian ngắn mà ta không gặp được hắn thì
hắn cũng sẽ bình yên vô sự.
Sơ Ảnh vẫn chưa từ bỏ ý định tranh
cãi với tên thủ vệ: “Lần truyền tin này căn bản là không giống với lần
đó, chúng ta là để cho ngươi trực tiếp đem ngọc bội giao cho Tam điện
hạ, chẳng lẽ người chính là nội ứng hay sao?”
Tên thủ vệ kia vẫn
như trước, không chút nhượng bộ, “Nếu là giao cho Tam điện hạ thì lại
càng không thể dễ dàng truyền vào, vạn nhất trên đấy có thoa độc dược
thì làm sao?”
“Ngươi!” Sơ Ảnh tức giận.
Ta vội trấn an
nàng, trầm ngâm một lát, nhìn tên thủ vệ lên tiếng nói: “Nếu như không
thể gặp Tam điện hạ, không biết đại nhân có thể gọi Phi Long tướng quân
ra gặp được không?”
Hắn nhìn ta, liếc mắt một cái rồi lắc đầu
nói: “Khoan nói là hiện tại Tướng quân đi vắng, cho dù là người có ở đây ta cũng sẽ không truyền lời cho ngươi, vị tiểu ca này, ngươi nên đi đi. Ta cũng nhìn ra là ngươi không giống kẻ xấu, nhưng quân pháp như núi,
chúng ta phải đề phòng vạn nhất, đợi cho đến khi Nghiệp Thành thái bình, nếu tiểu ca thật sự cần phải vào phủ tìm Tam điện hạ, Lý Hổ ta sẽ quỳ
xuống tạ lỗi với ngươi, nhưng hiện tại, xin tiểu ca đừng làm khó chúng
ta.”
Ta biết lúc này có nhiều lời cũng vô ích, với lại vẫn chưa
hiểu rõ tình hình nên ta cũng không dám tuỳ tiện để lộ ra thân phận chân thật của mình, nhưng cho dù là có nói, bọn họ cũng không hẳn sẽ tin ta. Vì thế dù rằng không cam lòng, ta cũng chỉ có thể rời đi cùng Sơ Ảnh.
Chúng ta đến dừng chân tại khách điếm “Bán Khê”, nơi này tuy rằng không lớn,
vật dụng trong phòng cũng đơn giản, nhưng cũng được coi là sạch sẽ, Sơ
Ảnh vừa thu dọn lại giường vừa nhịn không được liền lo lắng hỏi: “Thiếu
gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Ta nhìn nàng hơi mỉm cười,
nha đầu này tuy rằng nhìn qua có phần bất cẩn, nhưng trong lúc quan
trọng lại không hề qua loa, vốn ta rất lo lắng là nàng không thể thay
đổi được cách xưng hô trước đây, đã phải cẩn thận dặn dò nàng nhiều lần. Thật không ngờ trên suốt đoạn đường đi, nàng lại rất thận trọng, không
hề sơ suất một lần, như là đã khắc sâu trong đáy lòng. Trong lúc chỉ có
hai người chúng ta, nàng cũng vẫn gọi ta là “Thiếu gia.”
Nàng
thấy ta cười mà không nói lời nào, vội nói: “Thiếu gia cười em cái gì,
hiện tại đang nôn nóng muốn chết đây, chỉ sợ chúng ta cũng chẳng còn đủ
bạc để ở lại khách điếm này lâu.”
“Sơ Ảnh, em nói thử xem trong
thời buổi loạn lạc này, cái gì là khó truyền đi nhất, còn cái gì thì lại dễ dàng?” Ta nhìn ra đám trẻ đang tụm năm tụm ba vui đùa bên ngoài cửa
sổ, không hề dời đi ánh mắt, chỉ thản nhiên mỉm cười hỏi.
Sơ Ảnh
ngâm nga: “Cái này không phải đã rõ ràng rồi sao? Khó khăn nhất, không
phải chính là người và đồ vật hay sao? Nếu không thì lúc này chúng ta đã sớm gặp được Tam điện hạ, còn Thiếu gia thì đâu cần phải ở trong cái
khách điếm nhỏ bé này mà tự uỷ khuất chính mình?”
Nàng nói xong lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Cái gì truyền đi nhanh nhất ư…..Chẳng lẽ là bạc?”
Ta nhịn không được liền bật cười một tiếng “Hì hì”, cũng không để ý tới
nàng mà lập tức đứng dậy đi về phía đám nhóc đang chơi đùa bên ngoài.
Giọng nói của Sơ Ảnh vẫn còn vọng lại ở phía sau, “Thiếu gia, người muốn đi đâu? Rốt cuộc thì cái đó là gì?”
Ta đi tới bên đường, dùng ít bạc vụn đổi lấy vài lấy đồ chơi làm bằng
đường cho bọn trẻ: “Các tiểu bằng hữu, Ca ca mời các ngươi ăn đồ chơi
làm bằng đường được không?”
“Đa tạ Ca ca!” Bọn nhỏ hào hứng reo hò nhận lấy đồ, cười hì hì nhìn ta tạ ơn.
“Đừng khách khí, các ngươi đang chơi cái gì thế?”
“Chúng ta đang chơi làm gia đình, hắn là ba ba, nàng là mụ mụ…” Bọn nhỏ tranh nhau mà nói.
Ta mỉm cười hỏi: “Ca ca cùng chơi với các ngươi được không?”
“Được được……Nhưng mà ca ca ngươi muốn đóng vai gì?”
Ta cố tình suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng nói: “Ca ca giả làm tiên
sinh dạy học, hôm nay trước tiên sẽ dạy các ngươi nhớ một khúc đồng dao
được không?”
“Được a, được a…”
Ta nhìn bọn nhỏ đang nói
cười vui vẻ, hơi trầm ngâm. Sau một lát liền nhẹ nhàng đọc lên câu đầu
tiên: “Thượng kinh thanh phong độ mạc bắc.”
“Thượng kinh thanh phong độ mạc bắc ——-” Bọn trẻ cười hì hì. Giọng nói ngâm nga đọc theo ta.
Ta mỉm cười, tiếp tục lên tiếng: “Thu hàn phụ niệm tống biên y.”
“Thu hàn phụ niệm tống biên y. . .”
“Lệnh như sơn, kiến bất đắc.”
“Lệnh như sơn, kiến bất đắc. . .”
“Nghiệp thành độc khởi văn tấu giác.”
“Nghiệp thành độc khởi văn tấu giác. . .”
“Bán khê không thủ hầu vương tôn.”
“Bán khê không thủ hầu vương tôn. . .”
Ta khẽ mỉm cười. Nghe bọn trẻ bập bẹ học thuộc lòng, hết lần này đến lần khác.
Càng ngày càng có nhiều đứa trẻ thấy tiếng động ở bên đây, nên cười hi ha
chạy đến góp vui, chỉ một lát sau, cũng cùng học theo bài hát.
Giọng nói của bọn trẻ ngây thơ, lúc đầu nhớ được nhưng cũng không quá thông
thạo, thỉnh thoảng lại mỉm cười khanh khách, đùa nghịch lẫn nhau, đến
khi không nhớ ra, liền tròn xoe mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười lại dạy bọn chúng thêm một lần, không sợ nhàm chán.
Tại thời buổi loạn lạc này, trông gà hoá cuốc, đặc biệt là hiện tại lại có
người Bắc Hồ lẩn trốn vào, ở trong Nghiệp Thành, khó nhất chính là vận
chuyển người và đồ vật, ở điểm này Sơ Ảnh nói quả không sai.
Mà
vật có thể truyền được đi nhanh nhất, chính là không có gì bằng lời nói
của con người. Từ trước đến nay đều như vậy, mà ở trong thời kỳ loạn lạc nhạy cảm lại càng nhanh hơn.
Quân binh đều hành động là vì quốc
gia đại sự, mà khi hai quân giao chiến, chỉ khi biết người biết ta thì
trăm trận mới trăm thắng.
Bởi vậy, phải nghe nói nhìn thật kỹ,
tuỳ thuộc vào thời cơ mà hành động, từ cổ chí kim người dụng binh luôn
thắng địch nhờ vào phương thức.
Cho nên ta tin tưởng, Nghiệp
Thành này cũng không ngoại lệ, nếu như bên trong thành có xuất hiện một
tin đồn gì nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của đội quân, thậm chí họ
còn sắp xếp một người chuyên phụ trách việc thu thập các tin tức thế
này.
Vì vậy, ta cũng không quá lo lắng.
Phía xa chính là quan phủ của Nghiệp Thành, ta không có cách nào đi vào nơi đó, nhưng bài đồng dao này lại có thể làm được.
Trong bài đồng dao có chứa ẩn ý, Nam Thừa Diệu nghe xong sẽ hiểu. Nếu như ta
đoán không lầm thì không quá ba ngày hắn sẽ cho người đến khách điếm
“Bán Khê” tìm hiểu thực hư.
“Thượng kinh thanh phong độ mạc bắc.
Thu hàn phụ niệm tống biên y. Lệnh như sơn, kiến bất đắc. Nghiệp thành
độc khởi văn tấu giác. bán khê không thủ hầu vương tôn. . .” (1)
Bên tai vẫn là giọng đọc lanh lảnh của bọn trẻ, ta nhìn về hướng quan phủ. Thản nhiên mỉm cười.
——————–
(1)
Ngọn gió Thượng kinh qua Mạc Bắc.
Thu hàn vợ nhớ gửi biên y.
Lệnh quân như núi, không sao gặp.
Lẻ bóng Nghiệp Thành truyền tấu khúc.
Bán Khê trông ngóng chờ Vương tôn.
(Bản dịch thơ được thực hiện bởi Bạch Liên, chỉ là múa rìu qua mắt thợ, mong mọi người không chê cười.)