Phong hồng như lửa, treo trên màn sương lại càng thêm đẹp, khiến người người say sưa.
Trong rừng phong rậm rạp có tầng tầng sương mù vây quanh, tầm mắt bị ngăn cản, khung cảnh mịt mù.
Giữa màn sương mù mờ mịt có một tiểu cô nương thân mặc hồng y trốn chạy
không có mục đích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh
hoàng sợ hãi.
“Phụ hoàng, phụ hoàng người ở đâu, Khuynh nhi sẽ không
chạy loạn, Khuynh nhi sẽ không dám nghịch . . . Thanh Loan, Thanh Loan,
ngươi ở đâu, ta muốn hồi cung, ngươi mau đưa ta hồi cung . . .”
Tiểu cô nương khoảng chừng tám chín tuổi, một đôi mắt to tròn hắc bạch phân
minh, gương mặt xinh đẹp ẩn dưới dòng nước mắt, có thể nhìn thấy ngày
sau sẽ là một dung nhan khuynh quốc.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, ngọt ngào vô cùng, chỉ cần vừa nghe thấy sẽ khiến người khác sinh
ra niềm yêu mến, nhưng mà, trong khu rừng phong yên tĩnh trống trải này
không hề có một bóng người, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng
ngoại trừ một con Bạch Hổ đang ra ngoài kiếm ăn.
Nơi này là rừng
phong bên ngoài bãi săn hoàng gia, lúc này, mọi người đều dồn lực chú ý
vào phụ hoàng của nàng, người đang săn bắn bên trong bãi săn, còn phụ
hoàng thì lại nghĩ nàng đang ngủ say trong chiếc lều được dựng ở bãi
săn, không hề biết nàng đã lừa tỳ nữ trốn đi, càng không biết nàng vì
đuổi theo một con nai nhỏ mà chạy vào trong khu rừng phong này rồi lạc
đường.
Bạch Hổ nhìn thấy con mồi, phát ra âm thanh gào rít hưng phấn, nàng hoảng sợ hét to, liều mạng chạy trốn, hồng y tung bay trong khu
rừng như cánh bướm, vẽ nên từng đường cong xinh đẹp.
Bạch Hổ kia vốn
là chúa tể của muôn thú, lúc này lại vì đói khát mà càng hung hãn, một
cô gái nho nhỏ sao có khả năng trốn thoát.
Trong lúc nàng bị Bạch Hổ
vồ tới, trong lúc nàng cho rằng bản thân chắc chắn sẽ mất mạng, trong
lúc nàng tuyệt vọng đến nỗi không thể kêu gào giãy giụa, một thiếu niên, cầm trường kiếm trong tay, như một thiên thần từ trên trời bay xuống,
xuất hiện ở trước mặt nàng.
Hắn không biết thân phận của nàng, nhưng
lại cứu nàng từ dưới móng vuốt của Bạch Hổ, tuy nhiên quá trình cũng
không hề đơn giản, bởi vì hắn chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười
ba tuổi, đợi đến khi Bạch Hổ rốt cuộc cũng gục ngã xuống đất thì hắn
cũng ngã xuống trước mặt nàng, người đầy vết thương.
Sau đó, khi
những người được phụ hoàng phái đi tìm nàng chạy đến, nhìn thấy nàng gắt gao ôm lấy hắn đang hôn mê bất tỉnh mà không hề buông tay.
Sau này, hắn được phong làm ngự tiền thị vệ, phụ trách sự an nguy của nàng, sớm chiều kề cần, vừa là bạn vừa là tuỳ tùng.
Tiếp đó là ngày đại hôn của bọn họ, ánh hồng trải rộng khắp bầu trời, là màu sắc vui mừng, hay chính là màu máu tươi?
Tiếp đó, hắn đứng trước vách núi Vạn Nhận sừng sững đối mặt với nàng, tận
mắt nhìn nàng nhảy xuống vách núi, kéo theo sự đoạn tuyệt như ngọc nát,
nhưng lại nhẹ nhàng mà mềm mại xinh đẹp, lấy sinh mệnh đánh cuộc, khiến
hắn cả một đời không được quên, từ đó không thể yêu bất kì kẻ nào, sống
những ngày tháng không hạnh phúc.
Nàng bỏ mình, tâm hắn chết, ai thua, ai thắng, ai sai lầm, ai đánh mất.
Nàng dùng tính mạng của mình dạy hắn cả đời không thể yêu, lãnh huyết lãnh tâm.
Có lẽ, đây chính là sự trả thù sau cùng của nàng.
Ta thở dài một hơi, hai mắt nhắm nghiền.
Không biết có phải bởi vì bản thân quá đa cảm, hay bởi vì người đó chính là
Nam Thừa Diệu, lời nói qua quýt của Liễm lại có thể khiến ta suy nghĩ
nhiều như vậy.
Cho dù lúc này đang thả bước chân bên trong “Phong Lâm Vãn” của Tam vương phủ, đầu xuân lá phong xanh mướt thưa thớt, nhưng
mà, khung cảnh phong đỏ cùng Bạch Hổ kia lại như một bức hoạ đang từ từ
được mở rộng, hiện ra một cách rõ ràng ở trong đầu của ta.
Ta không
biết, tại một khắc cuối cùng trong sinh mệnh của mình, nàng có hận hắn
hay không, cũng như không thể biết, hắn có yêu nàng hay không.
Nếu như yêu, tại sao lại nhẫn tâm nhìn nàng tan xương nát thịt.
Nếu như không yêu, suối nước nóng trong Ngọc Lộ Điện, cùng với một mảnh
Phong Lâm không để cho người khác tuỳ tiện đặt chân này, vì sao lại tồn
tại?
Chợt nhớ, lần đầu tiên ta và hắn gặp nhau, cũng tại khu rừng
phong này, nhưng lại không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, không có sầu
triền miên, không có sự rung động đến tâm can.
Hắn vốn muốn lấy đi
tính mạng của ta, nhưng cuối cùng lại giữ lại, bây giờ nghĩ đến, ta thật không dám xác định có phải bởi vì ta vô tình nhắc đến phong lâm và Bạch Hổ, điều đó đã chạm đến đáy lòng còn sót lại những hồi ức tốt đẹp của
hắn.
Vành môi của ta không khỏi mang theo một ý cười tự giễu, có mấy
phần chua sót, lại thêm mấy phần bất đắc dĩ, không phải là không để
tâm.
“Ta nghe Sơ Ảnh nói nàng ở đây, đêm khuya sương lạnh, sao lại không khoác thêm một chiếc áo.”
Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên trong bóng tối, cắt dứt dòng suy nghĩ của ta, cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp, lúc này mới giật mình, không
ngờ bản thân ngơ ngẩn đến xuất thần như vậy, ngay cả khi hắn đến gần
cũng không nhận ra.
Ta để mặc cho hắn ôm, không hề cựa quậy, cũng
không nói gì, vừa phục hồi tinh thần từ trong hố sâu suy nghĩ, lại bất
chợt gặp hắn làm ta thật sự không biết phải đối diện thế nào với hắn.
Hiển nhiên Nam Thừa Diệu nhận ra sự khác thường của ta, vịn vào bả vai của
ta, sau đó vươn một tay nâng cầm ta lên, ép buộc ta phải nhìn thẳng vào
ánh mắt của hắn, hỏi: “Làm sao vậy, Sơ Ảnh nói, sau khi nàng từ phủ Thừa tướng trở về liền muốn đến đây một mình, xảy ra chuyện gì?”
Ta âm
thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, nhưng
vẫn tránh né ánh mắt của hắn, lên tiếng nói: “Không có việc gì, không
phải đêm nay điện hạ muốn ở lại trong cung sao, đã trễ thế này sao còn
trở về?”
Vốn chỉ là những lời nói vô ý, nhưng bỗng nhiên hắn lại mỉm
cười, cánh môi tuyệt đẹp vẽ ra một đường cong mê người, vô cùng rực rỡ.
Giọng nói của hắn cũng mang theo ý cười, vang trong khu rừng: “Thì ra là
nàng đang buồn bực chuyện này, cho nên, ngay đến trâm ngọc ta tặng nàng
cũng gãy, có phải không?” *Haizz*
Ta ngẩn ra, liền có phản ứng, đứng
thẳng lên từ trong lồng ngực của hắn, vội vàng giải thích: “Không phải,
là ta không cẩn thận mới . . .”
“Ta sẽ cho nàng cái tốt hơn.”
Lời
nói vẫn còn chưa dứt, vành môi đã bị hắn nhẹ nhàng điểm lên, hắn khẽ mỉm cười, lại đem ta ôm vào lòng, thật lâu sau cũng không nói gì, chỉ lặng
lặng cùng ta dạo bước giữa rừng phong.
Hắn không nói lời nào, ta tự
nhiên cũng trầm mặc, mãi cho đến khi cả khu rừng đều được chúng ta bước
qua, ta định lên tiếng nhắc nhở hắn sắc trời đã không còn sớm, lại nghe
thấy giọng nói của hắn một lần nữa vang lên: “Thanh nhi, nàng là Vương
phi của ta, là nữ tử duy nhất ở trong thế gian này có thể kề vai với
ta, là người cùng ta sống trọn đời, cho nên, sau này có xảy ra chuyện
gì, ta hy vọng nàng có thể tin ta.”
Ta dừng lại bước chân, có chút
ngơ ngác nhìn hắn, không biết là bởi vì những lời nói này của hắn, hay
là vì tiếng gọi “Thanh nhi”
Hắn gọi, “Thanh nhi”, hay là “Khuynh nhi”.
Trong lúc ngẩn ngơ, lại thấy hắn khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục lên tiếng với ta: “Tỷ như hôm nay, ta biết nàng đã gặp phải chuyện gì ở phủ thừa thướng,
nhưng ta không biết, nàng là vì không tin vào năng lực của ta, hay là
không tin rằng ta sẽ giúp nàng, cho nên mới không có ý định muốn nói cho ta biết.”
Ta lắc đầu nói nhỏ: “Không phải, ta chỉ là không biết nên mở lời thế nào.”
Hắn vẫn mỉm cười như trước, giọng nói nhu hoà: “Ở trước mặt ta, nàng không cần phải băn khoăn điều gì, nói thế nào đều được.”
Ta giương mắt nhìn hắn, với một khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt của hắn thật vô cùng anh tuấn, đường cong nơi vành môi như muốn mê hoặc chúng
sinh, ở sâu trong đôi mắt tối tăm sâu xa kia, tuy rằng vẫn là vẻ lạnh
lùng, nhưng lại có nét dịu dàng ẩn hiện, tuy nhiên, sự kiềm chế trong
đôi mắt ấy vẫn như trước kia.
Có thể, đó là sợi dây còn lại cuối cùng để giữ lấy linh hồn của hắn.
Nhẹ nhàng hạ xuống ánh mắt, ta cố gắng vứt bỏ sự chua xót đột nhiên nổi lên ở trong lòng, sau đó ngước mắt nói nhỏ: “Hôm nay thần thiếp quay về
Tướng phủ, nghe nói Thánh thượng hình như có ý gả Ý Dương công chúa cho
đệ đệ của thần thiếp, không biết điện hạ có hay biết việc này không?”
Hắn cười khẽ một tiếng: “Điều đó cũng không phải do ta quyết định, nhưng
giọng nói của nàng sao lại giống như đang oán trách ta.”
Ta hơi rũ xuống ánh mắt, im lặng không nói.
Hắn mỉm cười lên tiếng: “Vương phi muốn ta làm thế nào đây?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết.”
Hắn khẽ cười: “Hiện giờ xem như ta đã hiểu thế nào gọi là ‘Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ (1). Nếu Mộ Dung Liễm không muốn cưới công chúa, ta
cam đoan không có ai có thể ép buộc được hắn, Vương phi đã hài lòng
chưa?”
Ta chợt nâng mắt, nhìn thấy nụ cười thản nhiên của hắn, trên
nét mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ lại có chút đau đầu, mặc dù trong
lòng u sầu nhưng vẫn không kìm được nụ cười: “Thần thiếp đa tạ điện hạ.”
Có sự đáp ứng của Nam Thừa Diệu, ta biết ít nhất lần này, Liễm có thể không cần phải làm chuyện mà hắn không muốn.
Ta không biết mình có thể che chở cho hắn được bao lâu, nhưng Liễm là
người có bản tính thẳng thắn nhưng lại sinh nhầm vào gia đình quan viên, ta chỉ mong muốn bản thân có thể giúp hắn kéo dài thêm một chút cuộc
sống tự do tự tại, tuỳ tâm tuỳ ý này, cho dù chỉ như muối bỏ biển, nhưng cũng đáng.
Đang nghĩ ngợi, đôi tay của Nam Thừa Diệu lại tăng thêm
lực, đem ta vây ở trong lồng ngực của hắn, cúi đầu nhìn ta, mỉm cười
biếng nhác: “Câu đa tạ này không hề có một chút thành ý, ta đã nói,
không muốn nghe nàng tiếp tục tự xưng thần thiếp.”
Ta nhắm mắt lại, sau đó mở ra, thu lại toàn bộ cảm xúc không nên, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thanh nhi tạ điện hạ.”
Hắn cười, lời nói nỉ non phủ xuống: “Chỉ một câu?”
Cánh môi vuốt ve cánh môi, hơi thở mập mờ thân mật hoà vào nhau.
Bất chợt trong đầu ta liền nhớ đến cái ngày ở Ngọc Lộ điện, nhớ đến những
lời nói của mẫu thân với ta, người nói, nữ nhân Mộ Dung gia chúng ta
không cần phải tranh sủng với một người chết, hiện tại người ở trong
Ngọc Lộ Điện này là ta, sau này người có tư cách hưởng thụ ân vinh vô
tận này cũng chỉ có ta.
Ta chậm rãi đưa tay, ôm lấy cổ của hắn, đem
toàn bộ những hối tiếc những xót xa trong đáy lòng lắng lại nơi rừng
phong này, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
——— ————
(1)Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không sao, nhưng đã trót có gì đặc biệt hơn người thì sẽ trở thành trung tâm chú ý, thậm
chí là gặp nhiều nguy hiểm hơn người khác.