Bởi vì đêm qua đi vào giấc ngủ quá muộn, nên sáng hôm sau đến khi mặt trời đã gần lên cao ta mới tỉnh lại.
Suốt mấy ngày liên tục phải hành quân, mặc dù Nam Thừa Diệu luôn chú ý đến
thân thể của ta mà thả chậm hành trình, nhưng trên cả quãng đường, ta
cũng không thể ngủ được nhiều, hiện giờ trở về với chăn đệm quen thuộc,
đương nhiên ta có thể ngủ thẳng đến khi tỉnh lại, trong lòng chưa khi
nào cảm thấy thả lỏng lười nhác như vậy.
Ta có thể cảm thấy ánh sáng
ấm áp dịu dàng đang chiếu lên rèm giường, nhưng vẫn lưu luyến không muốn tỉnh lại, như con mèo con vùi mặt vào chiếc gối đầu mềm mại được ánh
mặt trời sưởi ấm, cọ cọ một chút, đến khi thoả mãn mới mở mắt.
Mở mắt thức dậy, nhưng thật không ngờ đôi mắt lại chạm vào khuôn mặt của Nam
Thừa Diệu, ta bị doạ hết hồn, bất giác mở miệng nói: “Sao Điện hạ không
đi xử lý quân vụ?”
Trong mấy ngày trở lại đây, tuy rằng hằng đêm đều
ngủ cùng giường, nhưng cho tới bây giờ hắn rất tiết chế, hừng đông mỗi
ngày đều thức dậy luyện kiếm chỉnh binh, xử lý quân vụ, hắn trị quân
nghiêm minh, nhưng mà không có một người nào than khổ hay oán giận,
ngược lại còn rất được lòng quân, thật ra tất cả đều vì chủ soái lấy
mình làm gương.
Mỗi lần thức dậy, cử động của hắn đều rất nhẹ, tuy
nhiên cũng có mấy lần ta bị đánh thức, mỗi khi như vậy, hắn luôn mỉm
cười hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của ta, liền nói, vẫn còn sớm nàng
cứ ngủ tiếp.
Càng về sau, hắn rời đi khi nào ta cũng không hề có cảm
giác, cho nên hôm nay mới có thể thư thả như vậy, cứ nghĩ rằng cũng như
bình thường, hắn đã rời đi trước, chỉ còn một mình ta.
Đột nhiên nhớ
tới hành động nhỏ vừa rồi của mình có lẽ đã hoàn toàn lọt vào ánh mắt
của hắn, gương mặt không kiềm được liền nóng lên, lại thấy ý cười bên
môi của hắn ngày càng sâu, khẽ vươn tay kéo ta vào lòng, cười nhẹ nói,
“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tùng thử quân vương bất tảo triều, ta còn quan tâm đến quân vụ làm gì?” * Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên cao.
Từ đấy vua ra chậm buổi chầu.*
Gương mặt của ta càng lúc càng nóng,
trong lòng cũng hiểu rõ khi trở về Thượng Kinh, hắn lại là Tam hoàng tử
bất cần đời trong mắt thế nhân, hiển nhiên càng an nhàn càng thong thả
càng tốt.
Ngước mắt nhìn lên, trông thấy ý cười của hắn càng ngày
càng rõ ràng bởi vì gương mặt ửng hồng của ta, bất giác có chút tức
giận, trong lòng cũng không muốn tỏ ra yếu thế, vì thế âm thầm hít sâu
một hơi, sau đó cố giữ bình tình, mỉm cười nói nhỏ: “Điện hạ muốn che
mắt người đời, sao cứ muốn lấy Thanh nhi làm nguỵ trang, mọi người không rõ lại nghĩ Thanh nhi thật sự mê hoặc chủ tử.”
Hắn cúi người, hơi
thở ấm áp lướt trên cổ của ta, từng tấc trên cơ thể đều tê dại, giọng
nói của hắn trầm thấp vì nén cười mà khàn khàn nhưng lại càng mị hoặc,
“Ai nói là không phải, đến bây giờ ta vẫn không biết, lúc Vương phi vừa
mới thức giấc lại có dáng vẻ ngây thơ động lòng người như vậy, hỏi sao
ta có thể đành lòng đi lâm triều đây . . .”
Giọng nói dần dần biến
mất, hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của ta, thân thể liền rung động,
từng hồi tê dại theo vành tay truyền khắp cơ thể, nếu cứ tiếp tục như
vậy e là sẽ không thể chống đỡ, đành phải cố gắng nâng tay kìm lại bàn
tay đang chầm chậm vươn đến phía sau lưng ta, vừa thẹn thùng vừa cầu xin tha thứ, gọi một tiếng, “Điện hạ . . .”
Tay hắn phút chốc dừng lại, khàn giọng nói nhỏ, “Nếu không phải còn có chính sự, thật không muốn tha cho nàng.”
Tuy rằng không thể nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình trông thế nào, nhưng
nếu nghĩ thì đại khái là có thể nhỏ ra máu nha, dù là một cử động nhỏ
cũng không dám, chỉ có thể cúi đầu buông thả hàng mi không nói một lời,
ngay đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn lại mỉm cười, buông tay
đứng dậy, tự mình phủ thêm quần áo trong, sau đó gọi nha hoàn đang đứng hầu ở ngoài cửa tiến vào. Sơ Ảnh bước đến giúp ta thay quần áo rửa mặt
chải đầu, còn Tầm Vân thì khoác thêm áo ngoài cho hắn, giọng nói trong
vắt, “Điện hạ, ngự liễn của hoàng cung đã chờ từ lâu.”
Ta hơi ngẩn
ra, có phần khó hiểu, lên tiếng hỏi, “Không phải Lễ Chúc Mừng buổi tối
mới bắt đầu sao, ngự liễn sao lại đến giờ này?”
Nam Thừa Diệu trả lời không mấy quan tâm, “Lễ Chúc Mừng chỉ để cân bằng toàn cục, trước mắt,
phụ hoàng muốn chúng ta tiến cung đến Tuyên Chính Điện trước để trực
tiếp nhận thưởng.”
“Chúng ta?” Ta lại ngẩn ngơ.
Hắn gật đầu, “Đúng, phụ hoàng nói đưa nàng theo, còn có Triệc Mạc và Âu Dương Hiến.”
Ta có chút khó hiểu, cuộc chiến bình định Bắc Hồ lần này, Tần Chiêu, Triệu Mạc, Âu Dương Hiến cùng với Liễm là bốn người có công lao lớn nhất,
hiện tại Tần Chiêu còn đang trấn thủ ở Mạc Bắc, thân phận của Liễm đặc
biệt nên cần tránh những hiềm nghi, vậy hai người kia hiển nhiên vào
cung là để nhận thưởng, nhưng mà, ta không hiểu, tại sao lại gọi cả ta.
Không khỏi nhìn về phía Nam Thừa Diệu than nhẹ, “Điện hạ, rốt cuộc phải
đối diện thế nào với người ngoài đây, Thanh nhi sợ rằng không đảm đương
nổi.”
Hắn chuyển mắt nhìn ta, cười nói, “Bất luận là người khác khen
ngợi nàng thế nào, nàng chỉ cần làm ra dáng vẻ hiển nhiên là được, hơn
nữa, cũng không có gì là nàng đảm đương không nổi.”
Cũng không còn cách nào, ta chuyển hướng hỏi Tầm Vân, “Ngự liễn đến đây lúc nào?”
“Giờ mão đã đứng hầu.”
Ta kinh hãi, nhìn thoáng qua mặt trời đã lên cao ngoài cửa sở, e rằng lúc
này ngay đến giờ Tỵ cũng đã qua hơn phân nửa, không khỏi hơi nôn nóng,
mở miệng nói với Sơ Ảnh, “Sơ Ảnh, nhanh mang đến cho ta bộ váy áo thêu
bạch mai, tóc ta sẽ tự vấn.”
Nam Thừa Diệu mỉm cười đi đến phía sau
lưng ta, trực tiếp cầm lấy thoa cài tóc từ trong tay của ta, dự định sẽ
giúp ta cài lên tóc, “Nàng vội cái gì, chỉ cần tuỳ ý nói vài lời là
xong.”
Ta nhẹ nhàng đánh lên tay hắn, đoạt lấy trâm cài, “Đều do điện hạ không nói cho ta biết, nếu sớm biết như vậy ta cũng không dám tham
ngủ, hiện tại đã đủ rối loạn rồi, điện hạ cũng đừng làm phiền ta.”
Gặp hoàng thượng, ta cũng không hoảng hốt, nhưng vì thân là nữ nhân của Mộ
Dung gia, đứng nơi đầu sóng ngọn gió thì sao dám lơ là, lại để thiên tử
phải chờ lâu, cho dù có Nam Thừa Diệu đứng ra chịu trách nhiệm, cũng
không thể tránh khỏi miệng đời.
Hắn cười, liền dừng tay, vừa mỉm cười nhìn ta chải đầu, vừa nói, “Cũng không phải là chuyện lớn gì, ta không
đành lòng quấy rầy giấc mộng đẹp của Vương phi, ta để nàng thức dậy cũng không phải vì việc tiến cung.”
Ta ngẩn ra, hắn đã đưa mắt hỏi Tầm Vân, “Thuần Du Ý có đến không?”
Tầm Vân đáp, “Đang chờ ở phòng trước, Tang cô nương cũng đến cùng với hắn.”
Nam Thừa Diệu gật đầu, “Nếu không, với tính tình của hắn thì sao chịu chờ lâu như vậy.”
Ta hiểu ra, đang định lên tiếng, Sơ Ảnh đã mang quần áo đến giúp ta mặc
vào, Nam Thừa Diệu mỉm cười, đưa tay đến cho ta, “Được rồi, chúng ta đi
thôi, nếu như tiếp tục chậm trễ, thì với tính khí của Thuần Du Ý e rằng
Tang Mộ Khanh cũng không thể trấn an được hắn.”
Ta nhẹ nhàng nói, “Điện hạ, ta đã không có việc gì.”
Hắn khẽ cười, trong giọng nói hiện ra sự kiên quyết, “Ta biết y thuật của
Tô Tu Miễn cao thâm, nhưng cẩn thận một chút cũng không có gì không
tốt.”
Vừa nói xong, hắn liền tiếp nhận chiếc khăn che mặt được chuẩn
bị trước từ trong tay Tầm Vân, tự mình giúp ta mang vào, sau đó ôm lấy
bả vai của ta, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
“Nhưng mà Điện hạ, ngự liễn . . .”
“Không vội, để bọn họ chờ đi.”
Hắn nhẹ nhàng nhìn ta, nhưng thật ra là không cho ta cự tuyệt, đi thẳng một đường đến tiền điện, ta chỉ đành chịu, nhưng trong đáy lòng bất chợt
tuôn ra một loại cảm giác không nói nên lời, có lẽ là bởi vì sẽ phải
nhìn thấy người kia, Vong Ưu quán của Thượng Kinh, Tang Mộ Khanh, Tầm
Vân gọi nàng, Tang cô nương, thật không giống như là mới quen biết.