Cột: Hép pi niu dia e vờ ri oăn. Tình hình là ta bị ngộ độc thực phẩm, Tào Tháo đuổi suốt 2 ngày nên không ra nổi khỏi nhà xí để viết truyện cho các nàng được vào đêm 30 như đã hứa được. Ta xin lỗi, các nàng đừng giận ta chứ? T_T
------------------------------------------
.....
-Cô với tên đó sớm muộn gì cũng chia tay. Yêu làm gì cho mệt óc
Nó quay sang nhìn hắn, gằn từng chữ:
-Nói như anh, vậy sớm muộn gì cũng dậy thì ngủ làm gì; sớm muộn gì cũng thải ra thì ăn làm gì; sớm muộn gì cũng chết thì sống làm gì
Hắn nhất thời cứng họng, không kịp phản kháng. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên trong đời có một đứa con gái miễn dịch với vẻ bề ngoài như kim-không-kết-tủa của hắn (Cột: kim tan ý), lại còn dám cãi nhau tay đôi với hắn. Không để cho hắn cãi lại, nó đã đứng lên tìm 1 bàn trống để ngồi
--------------------------------------------
Lúc này, tại 1 góc nhỏ của canteen...
-Chị có thấy con nhỏ đó không? Thật chướng mắt
-Nó nghĩ mình là ai mà hết ve vãn anh Lâm rồi lại đi quyến rũ anh Thiên chứ
-Được anh Thiên mời đi chơi sướng bomera mà còn bày đặt từ chối. Chị Trang nhất định phải dạy cho nhỏ 1 bài học
.....
Lời ra tiếng vào phát ra ngày càng nhiều. Tiếng cười khẩy từ đâu vang lên:
-Loại con gái thích chơi trội này tao gặp nhiều rồi. Tụi mày cứ để đó cho tao.
Nó rồi, nhỏ bước tới chỗ nó ngồi. Hắn vốn định chạy lại cãi nhau với nó thì thấy nhỏ tiến đến. Như biết được điều gì, hắn chợt đứng lại, vẻ mặt xem kịch vui.
-Là bạn mới sao? Rất vui được làm quen- Nhỏ cất giọng nói, giơ tay ra bắt.
Nó ngẩng mặt lên nhìn. Cô gái đang đứng trước mặt nó khá xinh đẹp. Gương mặt v-line phủ đầy son phấn. Lông mi được uốn cong vút, mắt đeo len nâu. Nhỏ họ Bạch, tên Vân Trang, là thiên kim Bạch gia, là chị cả trường cấp 3 Royal. Nó không có thiện cảm với cô gái này, không thèm bắt tay, lạnh nhạt nói:
-Ờ
Thái độ của nó làm Vân Trang tức giận, mặt nóng bừng lên, tay nắm thật chặt. Lâm, Bách lặng lẽ ăn bim bim, không muốn can thiệp. Loại người như vậy nó thừa sức xử lí. Nhỏ đến ngồi đối diện với nó, cố gắng ngăn sự tức giận của mình lại. Thập đai mỹ nam( Cột: Ôi cái cụm từ sến sẩm sặc sụa này. Mỗi lần nói là một lần muốn tát thẳng vào mặt mình) còn đang ở đây, nhỏ không thể để mình thất thố được. Nhìn Lâm, Bách, Thiên 3 người không có ý định ra tay giúp đỡ, nhỏ mới yên tâm lên tiếng:
-Con nhỏ kia, mày nghĩ mày là ai mà lại theo đuổi 2 anh ấy. Nhìn mày cũng coi là có chút nhan sắc đấy. Nhưng mà với gia thế, thân phận thấp hèn của mày, mày nghĩ mày xứng sao. Đồ vô liêm sỉ (Cột:Ngươi biết gì về gia thế của nó mà bảo là thấp hèn, ta còn chưa kịp giới thiệu -3-)
Nó nở nụ cười tươi làm nhỏ rét lạnh, nhẹ giọng nói:
-Bạn ạ! Thứ nhất, mình tất nhiên là người, không cần phải nghĩ. Cái đáng suy nghĩ là mình và bạn không phải đồng loại. Cho hỏi bạn là cái thứ gì vậy? Thứ hai, chút nhan sắc này của mình đúng là chẳng ăn ai. Nhưng mà mình hoàn toàn thông cảm cho bạn vì ngay cả “chút nhan sắc” ấy bạn cũng không có. Nhưng không sao, với Cô tếch xì tin bạn có thể tự tin khoe cá tính, không cần phải xấu hổ vì nhan sắc hạn chế của mình. Thứ 3, thân phận và gia thế của mình thế nào chẳng liên quan gì đến chu kì kinh nguyệt hay khả năng thụ thai của bạn cả, bạn chả cần quan tâm. Thứ 4, cái gọi là liêm sỉ gì đó, bẩm sinh mình vốn không có và cũng không muốn có. Mình vô liêm sỉ nhưng vẫn là động vật cấp cao, còn hơn một số con chó bị đao mà còn tưởng mình là ngôi sao điện ảnh.( Cột: Ngoài gia thế, nhan sắc, tuổi tác ra thì Diệu Thùy chính là bản sao khắc họa hoàn hảo tính cách của ta ngoài đời. Mấy câu chưởi như vậy tốn không ít nơ-ron vào đấy. Đã xác nhận chính chủ. Muốn cóp phải mua bản quyền nhá)
Bạch Vân Trang tức giận đến ói máu, trừng mắt lên như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Cái gì hình tượng, cái gì thất thố, cái gì trai đẹp,... nhỏ đều không quan tâm.
-Mày bảo ai chó hả con kia?
-Ơ, mình có bảo bạn là chó đâu. Chẳng lẽ bạn là chó thật nên mới không hiểu những gì mình vừa nói?
-Mày...mày
Nhỏ không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, giơ tay định tát nó thì bị 1 cánh tay khác ngăn lại:
-Bạch Vân Trang, cô là định đánh người giữa thanh thiên bạch nhật thế này sao. Cô cũng nên nhớ, trường Royal này là do Dương gia và Trịnh gia chúng tôi dựng nên , cô muốn đánh người thì cũng phải bước ra khỏi cái trường này mới được đánh.
Người vừa nói không ai khác chính là Lâm (Cột: Bé nào ảo tưởng là Thiên giơ tay)
Anh nắm lấy tay của nhỏ làm nhỏ ngây người ra, mặt đỏ lên, lí nhí nói:
-Ơ anh Lâm....anh....sao lại nắm tay em? (Cột: Đến nước này rồi mà vẫn còn có thời gian để ATSM. Tại hạ bái phục, bái phục)
Lâm nhìn nhỏ, khinh bỉ hất tay nhỏ ra, nắm tay nó đi lên lớp. Nhỏ nắm chặt tay, nhìn nó đầy oán hận:
-Mày cứ chờ đó mà xem. Nỗi nhục này tao nhất định sẽ dùng máu của mày rửa cho bằng hết
Tại 1 góc nhỏ trong sân trường, có 4 người đang dõi theo 2 anh em nó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
----------------------------------------------------------------
Cột: Chương này thật ngắn a! Chương sau ta sẽ bù đắp cho các nàng. Ta đang trong thời gian thi chọn đội tuyển HSG nên ra truyện sẽ lâu hơn một chút, nhớ đợi ta. Có ai đoán được 4 ánh mắt ấy là của ai không?