Đồ Ngốc ! Anh Yêu Em

Chương 58: Chương 58




Chap 11: Quyết định khó khăn.

Đang ăn trưa.

Mẹ nó lên tiếng dò hỏi:

- Con quyết định rồi chứ?

- …

- Bà cứ kệ con bé. Tôi tin là con bé đã suy nghĩ rất kĩ rồi – ba nó nhìn mẹ nó rồi quay qua nhìn nó, ánh mắt nhân hậu. – Dù gì thì con vẫn là con gái của ba. Ba tôn trọng quyết định của con. Thôi ăn đi – Ông gắp cho nó một miếng thịt.

- Cảm ơn ba – nó tiếp tục ăn và cố lảng tránh câu hỏi của mẹ nó. Bà khẽ thở dài.

Nó ăn thêm mấy miếng rồi bỏ đũa đứng dậy đi lên phòng.

Cả tối qua nó đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Nó đã có quyết định của riêng mình.

.

.

2 PM.

Ba mẹ hắn đến cùng hắn. Có lẽ là đón nó.

Đến giờ này mà con chưa xuống thì chắc là không đi rồi.

Đứng dưới nhà. Mẹ nó nhìn lên phòng nó với chút hi vọng cuối cùng. Nhưng, nó đã không xuống. Mẹ nó thở dài rồi cùng ba nó đi ra chào đón ba mẹ hắn

- Chào anh chị - mẹ nó gượng cười – Mời anh chị vô nhà.

- Thôi cũng tôi đi luôn bây giờ - mẹ hắn cười tươi, ánh mắt dáo dác nhìn quanh xem nó đâu – Nhỏ Mi đâu? Sao không thấy?

- À … ờ … - mẹ nó cười lạt – Chị Thảo à chuyện này chắc là không được rồi.

- Sao? – Ba,mẹ hắn ngạc nhiên.

- Dù gì thì bọn trẻ cũng lớn rồi. Tôi nghĩ là chúng cũng có cách nghĩ riêng của mình – Ba nó nói đỡ.

Hắn đứng ở sau, dựa lưng vào ô tô. Tay khoanh trước ngực. Hắn bật cười. Ý gì? Có lẽ là hắn cũng giống nó không muốn chuyện này xảy ra.

- Vậy thì chúng tôi cáo từ - mẹ hắn khoác tay chồng quay lưng ra xe và để lại nụ cười tiếc nuối.

Ba mẹ nó không bảo nhau cùng thở dài.

- Anh chị lại nhà.

Ba hắn mở cửa x echo vợ, chuẩn bị vào thì …

- Từ đã.

Lập tức năm cặp mắt cùng quay lại nhìn thẳng vào người mới lên tiếng.

Nó bước ra tay xách vali đồ

- Sao con chưa ra mà đi nhanh vậy? – Nó hằn học.

- Hà Mi – mẹ nó thốt lên ngạc nhiên.

Còn ba nó thì cười hiền như biết chuyện này sẽ xảy ra.

- Con hơi muộn rồi đấy! – Ba hắn nhíu mày, còn mẹ hắn thì cười hiền.

- Thôi lẹ đi con!

Nó kéo vali đi, quay lại nhìn ba mẹ rồi nó ôm chầm lấy hai người.

- Con sẽ thường xuyên về nhà.

Ba nó vỗ vai nó, mẹ nó đặt một nụ hôn lên trán nó.

- Chào ba mẹ con đi!

Nó cất vali vào cốp xe rồi ngồi sau … cùng hắn. Ba hắn cầm lái, phu nhân ngồi bên cạnh. Nó liếc hắn một cái rồi đeo headphone vào nghe nhạc. Hắn cũng chẳng buồn quan tâm, cả người vẫn toát lên vẻ lạnh lùng ngang tàn đó.

Chap 12: Nhà mới.

15’ sau

Chiếc xe cũng đã chịu ngừng lăn bánh. Trước mặt nó là một tòa nhà không biệt thự mới đúng.

Xung quanh biệt thự là hàng rào màu xanh biển. Cái cổng đơn điệu nhưng rất sang trọng và quý phái. Hai bên lối đi vào là hàng cây xanh cắt tỉa gọn gàng. Bên tay trái là khu đất có cỏ mọc tự nhiên nhưng được cắt rất đẹp, một bên là chỗ trồng toàn hoa hồng phấn. Đúng loài hoa nó thích. Ở giữa có một cái xích đu. Bên tay phải là gara để xe vào sâu hơn có một cái bể bơi. Trung tâm là cái ngôi biệt thự đồ sộ kia. Trước cửa đi vào có hai chậu hoa hồng phấn. Nó tự hỏi là liệu họ có biết hoa hồng phấn là loài hoa nó thích hay không nữa. Mà sao trồng nhiều thế. Ngôi nhà thiết kế có chút kiểu tây rất bắt mắt.

Ba mẹ hắn đi trước, tiếp theo là nó đi sau tay kéo vali đồ, ngó nghiêng nhìn ngôi nhà và hắn đi cuối vẫn cái tướng đi ngang tàn đó, hai tay đút túi quần mặt vô cảm.

Nó bước vô nhà thì thấy một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đang đứng nhìn nó.

- Đây là Hà Mi người tôi nó với cô lần trước – mẹ nó nói với người phụ nữ đó rồi quay sang nhìn nó – đây là cô Phương người giúp việc nhà này.

- Chào tiểu thư – cô Phương lễ phép làm nó hơi nhột.

- Dạ chào cô, con tên Hà Mi sau này cô giúp đỡ ạ. – Nó bật cười tươi tắn.

- Cô Phương giúp Mi đưa đồ lên phòng đi – mẹ hắn nhìn nó trìu mến.

- À. Dạ.

Cô Phương giúp nó xách vali đồ lên lầu. Nó cũng theo lên cầu thang.

Tất cả các bậc đều lát đá hoa cương cao cấp. Cũng khá cao. Lên tầng hai có hai phòng gần nhau. Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, nó theo cô Phương lên lầu ba. Ở đây có ba phòng và mộ cái cầu thang ngắn đi lên sân thượng.

Nó và cô Phương dừng lại ở cánh cửa gỗ thứ ba từ ngoài vô. Nó có vẻ tò mò với các cánh cửa còn lại. Hiểu í cô Phương giải thích:

- Tầng hai là phòng của ông bà chủ và tiểu thư, tầng ba có một phòng này là của cô, bên cạnh là phòng của cậu chủ và phòng còn lại là của khách.

Nó không nói thêm gì chỉ gật đầu. Rồi cô Phương quay lại nhìn nó và đưa cái chìa khóa ra.

- Cô vào phòng đi để tôi giúp cô dọn đồ.

- Dạ không cần đâu cháu tự xếp được rồi!

Nó nhận chìa khóa và cười tươi.

- Vâng vậy cũng được.

- À, cô Phương này! Sau này đừng gọi cháu là “cô” nữa nha. Cứ gọi là Hà Mi là được rồi.

Cô Phương hơi bất ngờ với lời đề nghị của nó.

- Nhưng vậy sao được, bà chủ mắng tôi chết.

- Không sao đâu, chuyện đó để cháu lo chứ cô cứ gọi cháu như vậy cháu thấy nhột nhột làm sao í.

Cô Phương cười đôn hậu và khẽ gật đầu.

- Vậy cháu soạn đồ đi nhá. Cô xuống nhà.

- Vâng ạ!

Nó cười tươi rồi mở khóa đi vô.

Cô Phương cảm thấy nó là con nhà giàu mà không hống hách như những người khác, đây là lần đầu tiên cô gặp người như nó. Ấn tượng rất tốt.

Nó bước vô phòng, Bốn bên tường đều sơn màu hồng kem, đúng “gu” màu của nó. Bên tay trái là một cái tủ gỗ lớn để treo đồ, một bên cánh có gương. Kế là cái giường, ga đệm và chăn gối đều có in hình hoa hồng. Bên cạnh là một cái bàn nhỏ để đèn ngủ. Trước mặt là cái tivi Sony màn hình phẳng 32inch được đặt trên cái kệ gỗ có ngăn kéo. Tiếp đến là cái bàn học có kệ sách ở trên và máy tính bên cạnh. Ngoài cùng là ban công rộng có mấy chậu hoa Thạch Thảo nhỏ cạnh lan can.

Bên tay phải là một cái cửa gỗ khác. Trong đó có một cái bồn tắm và w.c tất cả đều làm bằng sứ kể cả cái bồn rửa tay dưới tấm kính. Toàn bộ bao phủ màu trắng tinh tế.

Xem đủ nó mới lôi đồ ra xếp.

Ba mẹ hắn dưới nhà dặn dò hắn và cô Phương vài điều rồi cũng đi luôn. Có lẽ là bận việc công ti.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.