Chap 17: Đi chơi
Chiều.
Đang ngồi chơi máy tính thì cô Phương ở ngoài gọi cửa.
- Tiểu thư có khách ạ!
Nó liền chạy ra mở cửa:
- Ai vậy cô? Quỳnh Anh hả?
- Hình như tên cô gái đó là vậy.
- Vâng cháu biết rồi, nhờ cô cứ bảo nó lên đây.
1 phút sau.
- Tao đến mà mày không thèm ra chào đón hả? – Q.Anh chưa vô đến nơi miệng đã bô bô rồi.
- Xí! Tao chưa thả chó là may cho mày lắm rồi đấy – nó vẫn cắm mặt vô máy tính.
- Con ranh này. - Quỳnh Anh lại vỗ vào lưng nó - Mà con nhỏ dưới nhà là ai vậy?
- Quỳnh Chi.
- Bồ Khánh hả?
- Mày điên à, em gái.
- Vậy mà tao tưởng người yêu hắn chứ.
- Hừ! cái loại như hắn thì ai thèm yêu chứ.
- Ôi trời. Số gái đẹp, trẻ xếp hàng chờ hắn yêu nhiều hơn là thí sinh đi dự “Viet Nam Next Top Model” đấy bà.
- Mắc ói, đừng nói là trong số đó có mày nha.
- Chứ sao.
- Haizzzz… vậy là mày với mấy đứa điên kia giống nhau hay sao mà lại đi yêu cái loại dở hơi tập bơi như hắn chứ hả?
- Mày nói ai điên hả? – Quỳnh Anh lại vỗ cho nó một phát rõ đau.
- Ấy ấy, đừng manh động.
- To đầu rồi mà còn chơi game.
- Kệ tao – nó vẫn không ròi mắt khỏi máy tính.
- Thay đồ đi rồi đi với tao.
- Đi đâu?
- Thì cứ thay đồ đi.
Quỳnh Anh lại đá nó ra khỏi ghế để thay đồ.
Hai đứa mặc đồ i chang nhau:
Quần đùi yếm jean màu đen để lộ cặp chân trắng không tì vết. Áo phông trắng cổ tim tay nẹp. Khoác thêm chiếc áo jean xanh không tay. Tóc búi củ hành và để mái ngố.
Hai đứa đi xuống nhà thấy Chi và cô Phương đang xếp đồ trên phòng. Hắn đang ngồi ở bàn dưới phòng khác cùng Laptop và mấy tập tài liệu. Thấy nó đi, hắn lên tiếng mắt không rời Laptop:
- Đi đâu?
- Bộ tôi đi đâu phải báo cho cậy chắc.
Nó trề môi rồi hếch mặt đi luôn, không quên kéo con nhỏ bạn đang mải ngắm “giai” kia đi.
- Cô … - hắn có vẻ hơi tức nhưng rồi lại cười nửa miệng với chính mình..
“Cô ta nói đúng, mình đâu có quyền gì”
Hai đứa đi trên chiếc Atila đỏ đến nhiều nơi.
Tối
Nó đi về với bộ đồ khác (chơi rồi tắm nhà Quỳnh Anh luôn). Tay cầm mấy túi đồ. Nó và Quỳnh Anh đi shopping mua đồ,, rồi đến Thế giới di động mua điện thoại, đi ăn kem, …
Nó đi vô. Tí thì té ngửa ra sau vì giật mình khi thấy hắn đang ngồi trên ghế, hai tay vòng trước ngực, chân bắt chéo, khuôn mặt lạnh lùng như sát thủ. Chờ nó sao?
- Cậu tính hè ma sao? – nó vuốt vuốt ngực như lấy lại hồn.
- Đi giờ này mới về sao? – Hắn phóng cái nhìn lạnh lẽo về phía nó.
Nó nhún vai thay cho câu trả lời.
- Cô đi đâu?
- Nhà Quỳnh Anh – tỉnh bơ.
- Vui không?
- Vui!
- Chắc vui rồi đấy. Vậy sao không đi luôn còn về làm gì?
- Cậu tưởng tôi thích lắm sao? Tôi đi với bạn tôi thì đã sao? Cậu có quyền gì mà nói?
- Quyền gì sao? Nên nhớ là cô đang ở trong nhà tôi đấy!
- Thì sao chứ?
- Và đóng vai trò gì trong nhà này.
Nó rùng mình với câu nói của hắn. Mặt thoáng đỏ. Nó liền đổi chủ đề:
- Cô Phương đâu?
- Về quên. Nhà có việc bận cần về gấp.
- Khi nào lên?
- 1 tuần.
- Sao?
- …
- Bé Chi đâu?
- Đi về nhà rồi, có việc cần giải quyết.
- Khi nào về lại?
- Chưa biết.
- Ò …
Nó nghệch mặt ra rồi đi lên phòng luôn.
Chap 18
Ngày mới bắt đầu
- Heo ngốc! Dậy lẹ coi. – Hắn lại phải gọi dậy.
- Hở… - nó vẫn cố ngủ.
- Có dậy lẹ không? Con heo kia. Con gái gì mà lười như heo ý. Dậy lẹ.
Chính hắn còn không hiểu tại sao phải gọi nó dậy nữa kìa. Rõ khổ.
- Cậu lại tính lừa tôi sao? – Nó kéo chăn tiếp tục ngủ.
- Tôi không có rảnh. Tự xem đồng hồ đi – Nó khó chịu đưa tay lên xem giờ.
- Hả… 6h45’ rồi.
- Người ta nói còn không tin.
- Ai kêu lần trước cậu lừa tôi chi.
Nó đi làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, chải tóc, soạn sách vở rồi chạy vội ra ngoài.
Rầm…
- Cô không nhìn mà cứ nhắm mắt chạy bừa vậy à? – Hắn vẫn giữ cái giọng lạnh đó.
Vì không nhìn nên nó đã đâm vào hắn đang đứng ngoài cửa. Té bật ra sau.
- Tôi… tôi… xin lỗi
- Hừ… - hắn đút tay vào túi quần rồi đi xuống nhà luôn.
Nó lật đật đứng dậy rồi chạy theo hắn xuống nhà.
- Ơ… không ăn sáng à? – Nó không thấy gì trên bàn ăn nên hơi thắc mắc.
- Cô Phương về quê rồi.
- Ờ… ha. Ơ… vậy nhịn à. – nó nghếch mặt ra nhìn hắn. Còn phải đi học nữa mà.
- Yeah!!!~
Nó đi ra ngoài, thấy hắn đi vô gara lấy xe. Nó đóng của, quay ra ngoài gặp ngay chiếc Lamborgini hôm qua. Nhưng hôm nay có tài xế lái xe.
- Tưởng hôm nay bắt lái nữa chứ!
Dù gì thì hắn cũng mới có 17 tuổi mà thôi.
- Con ngốc này, còn không mau lên xe – hắn lạnh lùng nói có chút bực tức.
- Nè, sao cậu cứ gọi tôi ngốc hoài vậy. Tôi có tên cơ mà.
- Thì tại cô ngốc thôi.
- Ngốc, ngốc cái đầu cậu ý. Cậu xem coi có ai dám gọi tôi như vậy không?
- Có tôi.
- Cái loại người j mà chả biết nữa. Mẹ sinh tôi ra đâu có đặt tên “ ngốc ”. Bộ cậu bị ngây à hay là đến cái tên của tôi cũng không biết.
- Tên cô thì ai chả biết.
- Liệu cậu có đủ trình độ để biết không?
- Hà Mi chứ gì?
- Vậy sao còn gọi tôi là “ ngốc ”. Tên người ta đẹp thế kia cơ mà. Thế mà suốt ngày cậu chỉ biết gọi tôi là ngốc, ngốc, ngốc.
- Vì cô là đồ ngốc – hắn vẫn lạnh lùng.
Nó tức sôi máu đấm vào vai hắn một cái. Nhưng đối với hắn cũng chưa xi nhê gì.
- Tôi đã bảo là tôi không phải “ đồ ngốc ” rồi mà.
- Dạ, đến nơi rồi ạ! – Bác tài phải ra tay chấm dứt cuộc tranh cãi chưa có hồi kết này.
Nó lườm hắn một cái rồi xuống xe.
- Xí!
Trước mặt nó là một nhà hàng Ý rất to, đẹp, sang trọng và quý phái.
- Còn không vào. – Hắn đút hai tay vào túi quần đi thẳng. Nó đành lẽo đẽo theo sau kẻo bị lạc mất.
Để tránh ánh mắt “ soi ” của các cô gái trong nhà hàng nên hai đứa ăn ở phòng riêng nhưng vẫn không thoát nổi những ánh mắt ngưỡng mộ của các chị phục vụ.
- Cô gọi món đi. – Hắn đẩy tờ thực đơn qua phía nó.
- Cậu gọi đi. Tôi không biết chọn món – nó đẩy ngược lại chỗ hắn.
Hắn đành gọi món vậy. Lúc sau thức ăn đã được dọn lên bàn. Nhanh cực. Có lẽ là vì gia thế nhà hắn. Nhưng vì cái vẻ ngoài “sát gái ” của hắn nên mới được ưu tiên thì đúng hơn.
Ăn với tốc độ không hề chậm vì sắp vào lớp rồi. Ăn xong hắn trả tiền rồi cả hai lại cùng đến trường và tiếp tục cãi nhau. Hai đứa nó mà không cãi nhau thì trời hôm đó mưa to. Thậm chí là có bão lớn ấy chứ.
Đến bác tài còn phải lắc đầu với hai đứa nó.
Trường Z.
Nó và hắn vừa bước ra khỏi xe thì liền trở thành tâm điểm chú ý của những ánh mắt xung quanh nó.
- Ê mày ơi Khánh đi cùng xe với Mi kìa. – Học sinh 1
- Hình như hại người này đang quen nhau hay sao ý! – Học sinh 2
- Ngưỡng mộ quá đi – hoc sinh 3
- Đẹp đôi quá! – Học sinh 4
- Mi đúng là sướng thiệt mà – học sinh 5
- v …v…v…v…v
Hắn thì có vẻ đã quen với chuyện này rồi nên rất thản nhiên. Vẫn đút tay vào túi quần đi thẳng. Còn nó thì lại khác, nó không thích bị lôi ra bàn tán như vậy cho dù là bên Mĩ nó cũng luôn là nhân vật thường xuyên “ được ” bàn tán. Nó cố gắng đi nhanh hơn để thoát khỏi sự bàn tán này.
Thế nào mà nó chả được bàn tán dài dài.