Đồ Ngốc ! Anh Yêu Em

Chương 48: Chương 48: Comeback!




Bước chân vào lớp 12 cũng là đang đi những bước cuối cùng của sự hồn nhiên vô tư để đối mặt với những sự nghiệt ngã của cuộc sống. Tất cả là một chuỗi sự việc được định sẵn và chúng ta giúp chúng liên kết lại với nhau. Số mệnh của mỗi con người cũng giống như những mạch nước ngầm. Hoặc là cứ mãi loay hoay quanh cái ao nhỏ tù túng, hoặc là chảy một mạch ra đại dương bao la rộng lớn.

Việc gì đến rồi sẽ đến. Ta được rèn luyện để vượt qua tất cả. Chúng ta không thể ép buộc mọi thứ theo ý mình mà phải học cách năng động để thích ứng với môi trường xung quanh.

Cuộc sống có lẽ sẽ ổn nếu cô ấy không xuất hiện. Thế nhưng trời không chiều lòng người.

.

Buổi sáng đầu tiên của năm học 12.

Giáo viên bước vào lớp cùng với những niềm hứng khởi mới:

- Chào các em. Chúng ta lại gặp nhau. Năn nay có lẽ là lần cuối cô được hợp tác cùng lớp mình. Cô hi vọng trong năm cuối này ta có thể gắn bó và có thêm nhiều kỉ niệm đáng nhớ hơn.

Những tiếng vỗ tay cất lên phã vỡ bầu không khí ảm đạm.

- Nào các em phải hào hứng lên chứ. Tinh thần đi đâu cả rồi?? Chúng ta còn cả 10 tháng bên nhau cơ mà - Cô nghiêm mặt vỗ tay để lấy lại tinh thần - Bước vào năm học mới lớp chúng ta lại đón chào một thành viên mới.

5 giây trước tất cả có vẻ buồn bã nhưng vừa nghe có học sinh mới cả lớp lại rầm rộ lên.

- Trai hay gái ạ cô?

- Học giỏi không cô?

Những câu hỏi được đưa ra.

- Trật tự - Cô đập tay xuống bàn để lấy lại sự tĩnh lặng - Là một bạn nữ. Em vào lớp đi.

Cô nhìn ra cửa. Nó, Minh, Quỳnh Anh, Tuấn cũng giống như cả lớp đang khá tò mò. Hắn vẫn im lặng như vậy, cậu không quan tâm cho lắm, đôi mắt vẫn không rời bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ.

- Xin chào tất cả các bạn, mình tên là Trịnh Kiều Mỹ là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ.

Một cô gái với vẻ ngoài khá xinh xắn, mái tóc màu hạt dẻ ngắn ôm lấy khuôn mặt khả ái cùng má lúm đồng tiền khá duyên.

Cả lớp đang trầm trồ khen vẻ kiều diễm của Mỹ thì một số khác lại đang rất bối rối.

Tuấn nhìn trân trân khiến Quỳnh Anh cũng hơi khó chịu:

- Quen sao?

- Miu...

Tuấn nói trong vô thức.

- Là ai? - Quỳnh Anh khá tò mò với mối quan hệ này.

Nó quay sang nhìn hắn, điều cả hai đang lo nghĩ cũng đã xảy đến. Ánh mắt hắn dừng lại ở khuôn mặt mới.

- Là cô ấy sao?

Cho dù đã biết nhưng nó vẫn muốn nghe hắn trả lời.

Hắn không trả lời, nó cũng im lặng. Cúi mặt xuống quyển vở để trên bàn.

Quỳnh Anh quay xuống nhìn nó. Tuy mới nghe giải thích qua loa nhưng cô cũng đoán biết được tình thế lúc này.

Buổi học nặng nề cũng đã kết thúc. Nó không muốn gây khó xử nên xách cặp đi trước. Minh nhận thấy mối quan hệ của cô học sinh mới có liên quan đến hắn.

- Cô gái đó là ai? - Minh tò mò lên tiếng.

- Kiều Mỹ á? - Nó không nhìn Minh.

- Phải.

- Lắm chuyện quá đi. Mỹ là Mỹ chứ là ai - Quỳnh Anh chen vô.

- Không nói thì thôi.

- Mối tình đầu của Khánh! - Nó nhìn Minh, cười nhẹ rồi quay đi.

- Hời ơi người yêu cũ thôi mà. Nhìn Tuấn đây này giờ mà liệt kê ra thì có cả một danh sách dài từ đây ra cổng trường luôn ấy - Quỳnh Anh cố tình thay đổi bầu không khí.

.

Cùng lúc tại hành lang lớp học.

- Tại sao Mỹ không liên lạc với Khánh?

- Mỹ thấy mình chưa đủ can đảm thôi, cứ tưởng là mình không còn cơ hội gặp Khánh nữa - vẫn cái giọng nhẹ nhàng, vẫn nụ cười như xưa, Mỹ vẫn vậy vẫn toát lên vẻ yêu kiều tiểu thư vốn có của mình - Mỹ biết Khánh có tìm Mỹ....

- Tại sao? - Hắn dừng bước, hắn vẫn luôn tìm kiếm tin tức về cô, suốt 2 năm sau khi Mỹ đi để lại cho hắn sự tuyệt vọng. Thật sự còn sống sao cô không liên lạc với hắn, cô biết hắn tìm mình nhưng sao vẫn dửng dưng im lặng.

- Mỹ muốn để Khánh có một cuộc sống mới, thật sự Mỹ nghĩ mình không đủ tư cách để bên Khánh.

Từng câu từng chữ cô nói ra như nhát dao đâm lại vào vết thương cũ. Hắn hiểu chứ, từng lời từng chữ của cô hắn đều hiểu hết.

- Thôi chuyện cũ rồi cũng chẳng nhắc lại làm gì.

Mỹ lại cười, sao tự dưng hắn nhớ nụ cười đó nhiều đến như vậy, từng mảnh ghép hắn nhặt nhạnh lại trong quá khứ cứ hiện rõ mồn một trước mắt vậy nhưng sao hư ảo xa vời đến thế.

- Cuộc sống của Khánh bữa nay sao rồi?

Hắn biết cô đang muốn hỏi gì:

- Cũng chuẩn bị đính hôn, hai nhà đã đặt hôn ước hết rồi!

Vẫn cái nụ cười ấy sao tim hắn nhói đến thế. Tại sao Mỹ không hỏi nguyên do, tại sao Mỹ lại bình tĩnh đến vậy, hay cô hết tình cảm với hắn rồi? Như vậy chỉ khiến hắn thêm dằn vặt bản thân

- Là cô bạn cùng bàn Khánh đấy sao?

- Ừ, Hà Mi.

- Tên đẹp người đẹp số phước cũng đẹp nữa.

Nụ cười nhàn nhạt trên môi cô buông từng chữ chạnh lòng.

- Mà Khánh này, Mỹ chuyển đến chỗ Khánh ở nhờ một thời gian để đợi họ làm đủ giấy tờ rồi sang nhượng nhà được không?

- Có bất tiện cho Mỹ không?

- Khánh thấy bất tiện sao? Vậy thì thôi...

- Không phải, giờ đi lấy đồ rồi Khánh đưa Mỹ về.

- Cảm ơn Khánh.

Cô thừa hiểu tính hắn. Một khi đã quyết định rồi thì có nói cũng không thay đổi được gì. Nhưng cậu khônng còn nồng nhiệt như trước đây nữa, từ lời nói đến hành động đều chín chắn và cẩn trọng hơn.

Cô cảm nhận được sự xa cách rõ rệt. Thời gian đúng là ác nghiệt.

.

Chi chuyển qua trường học nên dọn đến ở cùng nhà với Khánh. Tình cảm giữa cả hai giờ cũng khá thân thiết, cũng nhờ có Quỳnh Anh nên mọi hiểu lầm cũng được gỡ bỏ.

Mi cũng chỉ cho nhỏ rất nhiều thứ từ việc nhà học tập cách sắp xếp thời gian. Cả hai đang nô trong bếp cùng dọn ăn với cô Phương thì hắn mới về.

- Hai sao hai về muộn vậy. Chị Mi về....

Câu nói của Chi nghẹn lại khi cô thấy Kiều Mỹ cùng với những vali đồ.

- Tạm thời Mỹ sẽ ở cùng ta một hai ngày - Hắn lên tiếng giải thích.

- Quỳnh Chi lâu rồi không gặp em.

- Cũng lâu thật rồi, hì.

- Mình ở đây không phiền bạn chứ Mi?

- Sao cậu biết tớ?

- Tớ có nghe Khánh nói.

- À ừ. Vô ăn cơm thôi.

Nó quay lại bàn ăn trước, Chi đợi hắn xuống rồi cùng ăn. Nó vẫn cố tỏ ra tự nhiên như bình thường, nhưng không khí ngượng ngùng kèm ảm đạm khiến nó cũng không mất vui vẻ.

.

Nó lên phòng trước, khóa trái cửa. Tâm trạng lúc này của nó là sao chứ? Chả phải đang ghen tức sao, không phải, đâu đã đủ tư cách để ghen, nhưng dù gì nó cũng là vợ tương lai của hắn cơ mà. Tại sao hắn có thể hang nhiên dẫn cô ta về nhà như vậy? Tình cũ không rủ cũng tới, sao nó có thể không lo sợ cho được. Nói cho cùng thì nó vẫn chưa biết tình cảm hắn dành cho mình là gì. Danh phận có thể ràng buộc nhưng duyên nợ thì không.

Nó cũng không phải người trơ trẽ, nên thôi để mọi chuyện cho hắn giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.