Đồ Ngốc ! Anh Yêu Em

Chương 47: Chương 47: Sinh Nhật.




Bắt đầu bước vào hè cũng là lúc cái nóng hoành hành, tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hè sắp đến, chưa có dự định gì nhiều nhưng chắc nó sẽ bay lại về Mĩ, dù sao công ti trước sau cũng cần có người mới tiếp quản, nó không thể để mặc công sức mà ba mẹ nó đã gây dựng như vậy.

Kỳ thi cuối cùng của lớp 11 cũng đã kết thúc, thời gian này là thời gian ăn chơi hát lượn của học sinh trong khi giáo viên đang cật lực chấm bài. Đối với nó thì những ngày này đang là khoảng thời gian nó mong trôi nhanh nhất, không phải vì muốn nhanh chóng đến hè, mà chỉ còn 2 ngày nữa là đến sinh nhật của tiểu thư nhà ta.

Mọi thứ vẫn im ắng, không ai nhắc, không ai nhớ, mọi người vẫn thế vô tư cho đến sinh nhật nó.

Vừa mở mắt ra là nó cầm ngay lấy cái điện thoại, có thể nói là sống ảo nhưng những năm khác Quỳnh Anh, Minh là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Mi ngay khi đồng hồ điểm 00.00 a.m. Có chút hụt hẫng, nó lướt điện thoại cả 20 phút nhưng vẫn không thấy bóng dáng 2 người đâu.

Nó rầu rĩ tắt điện thoại, lê thân rời khỏi giường. Bữa sáng đã đặt sẵn trên bàn như mọi ngày, cô Phương vẫn đang tất bật với công việc hàng ngày, nó còn chẳng buồn để ý xem hắn đang mất dạng ở phương trời nào.

Nó chưa có dự định cho hôm nay, thế nên cứ nằm ở nhà chờ sự quan tâm.

Buổi sáng nhàn hạ trôi qua mà nó tưởng chừng như qua đi một mùa xuân, chiều đến mang theo cái nóng bức oi ả của trời hè. Tiếng ve râm ran tạo nên một bản hòa ca mùa hạ, mặc dù là nằm phòng mấy lạnh nhưng nó vẫn nóng lòng không biết 2 người kia đâu, nó làm kiêu mà còn chẳng còn ai thèm quan tâm. Nó ngủ thiếp luôn đến 5h chiều, chuông điện thoại đánh thức nó. Là Minh

Alô?

[Xuống nhà đi nàng]

Nó cầm theo cái điện thoại xuống nhà, Minh đang đứng ngoài cổng bên chiếc lambor màu xám tro.

- Sao không vào nhà?

- Chờ tiểu thư đích thân xuống mời mới vô! – Minh cười rất thoải mái, không mảy may để ý đến sự bực tức trên mặt nhỏ.

- Gớm, nay còn chảnh nữa!

Nó qua lưng vô nhà, Minh tiếp bước theo sau.

- Chúc mừng sinh nhật, tiểu thư!

Nó quay phắt 180 độ lại nhìn Minh. Trong tích tắc nó nhận thấy một điều hạnh phúc khi có Minh là một thằng bạn thân tri kỉ.

Minh vẫn cười, cậu đưa ra trước mặt một hộp quà to bọc giấy màu hồng nhạt.

- Minh ơi tao yêu mày quá, có mày mới nhớ đến ngày thần sanh của tao thôi à..

Nó xúc động xém nữa là khóc luôn, tâm tính tò mò đã thôi thúc nó mở ra luôn.

Đây chẳng phải chiếc váy mà nó đang săn lùng để trọn bộ cosplay của mình sao, còn nữa cái váy bên cạnh là do Minh đặt NTK may riêng cho nó, hàng độc không có mặt trên thị trường, màu sắc chủ đạo vẫn là màu hồng mà nó yêu thích. Bên trong còn có một hộp nhỏ đựng chiếc dây chuyền mà chính cậu đã kì công làm tặng nó.

- Không cần thử cũng biết vừa rồi! – Nó cười típ hết cả mắt – Cảm ơn cậu bạn đẹp trai nhiều nhiều nha nha!

- Đẹp sẵn mà. Haha. Lên tắm rửa thay đồ rồi đi!

- Đi đâu?

- Cứ đi rồi biết, lẹ lẹ lên nha má!

Mình đẩy nó lên phòng, để tiểu thư nhà này tắm rửa thay đồ cũng là cả một khoảng thời gian.

.

Hôm nay cậu trông khá lịch lãm nhưng vẫn không mất bóng dáng của một cậu thanh niên làng chơi qua chiếc quần jean xanh và áo sơ mi màu cam. Còn nó diện luôn chiếc váy màu hồng được thiết kế dành riêng cho mình.

Ô tô ngưng lăn bánh trước một quán bar mini.

- Ở đây sao? – Nó ngơ ngác nhìn Minh, có lẽ Minh hay lui tới đây nhưng nó lại hoàn toàn khác, đây với nó quả là một trải nghiệm mới và sau này những nơi thế này cũng dần trở thành nơi nó hay lui tới nhất.

- Đi nào!

Minh kéo tay nó vào trong, không khí vẫn khá yên tĩnh, tất cả được bao trùm bởi bóng tối. Minh chậm lại 1 bước nhường sự bất ngờ ở sau cánh cửa lại cho nó.

Có hơi nôn nao, thú vị, nó nhìn Minh rồi hít một hơi, đẩy cánh cửa gỗ ra.

Nó thấy đèn mờ ảo bật lên, nó nghe tiếng pháo, nó thấy pháo bông, pháo sáng, nó thấy tua lua rớt xuống phủ đầy người, nó thấy bạn bè mình, nó thấy bánh sinh nhật, nó thấy ảnh của mình trên sân khấu, nó thấy bóng bay, nó thấy quà sinh nhật, nó thấy photographer, … Tất cả nằm ngoài sức tưởng tượng, không giấu nổi sự hạnh phúc hiện diện trên khuôn mặt, nó che miệng, nụ cười hạnh phúc trên môi, nó bước về phía sân khấu, nơi tất cả mọi thứ được chuẩn bị là dành cho nó.

Bài ca chúc mừng sinh nhật được mọi người hát chúc mừng nó.

- Ước đi! Thổi nến đi!

Quỳnh Anh nhắc nó. Nó liền chắp tay, nhắm mắt, lẩm bẩm rồ thổi nến.

Tiếng vỗ tay, lời chúc mừng rôm rả bầu không khí.

Trần thiếu bước ra, trên tay cậu cầm bó hoa hồng to tiến về phía nó.

- Chúc mừng sinh nhật!

Nó nhìn hắn trân trân, lần đầu tiên hắn khiến nó mừng đến phát khóc thế này.

Nó đón bó hoa từ tay hắn, lời cảm ơn nghẹn lại nơi cổ họng.

Quỳnh Anh lúc này mới lên tiếng.

- Cả ngày hôm nay Khánh đã cất công chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho mày đấy. Không cảm ơn người ta một câu.

Nó tròn mắt nhìn Quỳnh Anh,, rồi lại quay sang nhìn hắn. Thế mà cả ngày nay nó ấm ức vì không ai nhớ sinh nhật mình.

- Cảm ơn anh...

Hắn hơi nhếch khóe miệng, ghé sát tai nó thì thầm

- Đã là người của tôi thì tất cả phải đặc biệt.

Nó chưa kịp suy nghĩ xem lời nói của hắn có ý gì thì chỉ còn mùi hương quyến rũ phất phảng quanh nó, hắn quay đi, cầm mic

- Nào, bữa tiệc bắt đầu.

Nó đặt bó hồng lên bàn để bánh, cầm ly nước ngọt lên nhưng ngay lập tức bị phản bác.

- Hôm nay Mi không uống nước ngọt được.

- Đúng! Sinh nhật mà -- người khác chen vào

- Được, hôm nay Mi tiếp, không say không về. Tất cả phải chơi nhiệt tình

Bên dưới hú ầm lên đồng ý

- Uống được bao nhiêu đâu mà lớn tiếng. - Minh nhìn nó lắc đầu. Không bên cạnh mang hạnh phúc lại cho nó được thì cậu cũng chỉ biết đứng phía sau chúc nó hạnh phúc thôi.

Uống được 3 ly mặt nó đã đỏ cả lên, cầm mic hát mà còn không hát được bài nào ra hồn, nhớ đoạn nào thì hát đoạn đó thôi.

Số lượng người tham gia không nhiều nhưng tiếp mỗi người một ly chắc nó gục mất.

7 ly, 8 ly rồi 10. Đầu óc nó bắt đầu quay cuồng, bước đi cũng không còn vững. Minh, Tuấn, hắn thay phiên nhau uống hộ cho hai nàng. Hắn đưa nó lại ghế kêu người pha ly nước chanh.

- Không uống được bao nhiêu còn cố!

Nó nghe câu được câu mất, miệng vẫn cười suốt

- Không sao, còn uống được, tiếp ... haha...

Nó đâu thấy ánh mắt lừ lừ của hắn đang phóng về phía mình.

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Gần 12h bữa tiệc cũng kết thúc. Gon gái gần như ai cũng say, còn được mấy người là tỉnh.

Nó ôm Quỳnh Anh vừa cười vừa khóc cả hai lại còn lảm nhảm đủ thứ.

- Đủ rồi, mai rồi nói tiếp. Giờ đi về - Tuấn xót xa nhìn người yêu mình ngất ngây.

- Về gì mà về. Tối nay em ngủ với Mi anh về đi - Quỳnh Anh hất tay chàng trai.

- Đủ rồi, nghe anh, đi về

- Đã nói là không mà, anh về đi, em tự lo được.

- Quỳnh Anh, em say rồi, anh đưa em về!

- Sao chứ? Em không say

Tuấn mất bình tĩnh, cậu gắt lên:

- Thế này mà chưa say à? Tôi nói cô đi về. Cô không nghe tôi nói đúng không? Nhìn lại mình xem giống con giáp nào không?

Nó, Quỳnh Anh, hắn và Minh đều khá bất ngờ vì hiếm khi thấy cậu mất bình tĩnh thế này.

- Không nói nhiều. Về là về.

- Đây mới xứng mặt đàn ông này! - Minh có vẻ đá đểu Tuấn nhiều hơn bởi lẽ cậu nổi tiếng với biệt danh sợ vợ mà.

Cả đám lại cười ầm lên khiến Tuấn cũng có vẻ lúng túng, cậu cười rồi quay lại nghiêm mặt kéo Quỳnh Anh ra ô tô đang đợi sẵn.

Quỳnh Anh vẫy tay tạm biệt rồi lên hàng ghế sau. Đợi Tuấn vô xe cô lấy lại thể diện của người con gái quyền uy và bạo lực:

- Sao anh lại lớn tiếng vớii em? Hả?

Giọng cô khàn khàn, giận giữ nhưng vẫn pha chút nhõng nhẽo.

Tuấn không trả lời, cậu luôn im lặng như vậy khiến Anh không biết cậu nghĩ gì và muốn gì.

- Em đang hỏi anh đấy? Đừng làm thinh như vậy được không?

Giọnh nhỏ đã biến sắc, không còn mạnh mẽ nhí nhảnh nhu ngày thường. Phải chăng khi say con người ta mới dám nói những điều luôn cất giấu trong lòng.

- Trả lời em! - Quỳnh Anh kéo tay Tuấn - Tại sao anh luôn im lặng như thế? Tại sao luôn nhường em? Hả... Tại sao...

Tuấn ôm cô vào lòng trước khi những giọt nước mắt kia lăn xuống

- Tại sao ...

- Anh không muốn mình cãi nhau vì những điều không đáng, anh sợ lúc tức giận sẽ không kiềm lòng được mà nói những câu xúc phạm hay khiến em suy nghĩ. Thực sự anh rất sợ mất em.

- Anh có biết anh như vậy em khó chịu lắm không?

- Vậy tại sao em cứ luôn tỏ ra mạnh mẽ khi bên cạnh anh?

- Em không muốn ai thấy những giọt nước mắt của mình....

- Bên cạnh anh em được phép yếu đuối, anh không muốn thấy em mãi như vậy. Nhiều lúc em mãnh mẽ đến mức anh thấy mình thật dư thừa, em có thể làm tất cả mà không cần anh giúp đỡ. Nhưng cứ phải tỏ ra như thế em được gì? Có anh ở đây để lo lắng chăm sóc cho em cơ mà? Bờ vai anh có thể không rộng nhưng đủ cho em dựa dẫm, không đủ to nhưng có thể che chở được cho em.

Không bướng bỉnh, không cãi lại, Quỳnh Anh im lặng khóc nấc lên trong vòng tay Tuấn.

.

Minh cũng lên xe về sau đó, hắn cũng đến khổ sở với nó. Say mèm, không thôi luyên thuyên thiếu nước bất tử nhân sự.

Nó mệt nên ngủ gục trên đường về, vai hắn làm chiếc gối dựa cho nó ngủ ngon lành. Tuy tửu lượng không kém nhưng gánh cho nó không ít nên hắn cũng ngà ngà. Chiếc áo vest hắn khoác tạm cho nó che bớt đi sự quyến rũ kiêu hãnh sẵn có, lớp son đỏ bị rửa trôi còn lớp nhạt đủ làm điểm nhấn trên khuôn mặt đang ửng hồng.

Hắn quay đi đưa hai ngón tay lên dụi mắt, cũng khá mệt mỏi khi cả ngày dành để chuẩn bị sự bất ngờ cho nó.

Ô tô đã dừng nhưng nó vẫn đang ngủ. Hắn bế nó ra khỏi và đi vào nhà, cô Phương giờ này chắc đang ngủ say nên hắn cũng không tiện đánh thức. Nó vẫn ngủ, dụi mặt vào ngực hắn, mùi hương dễ chịu thân quen khiến nó không thấy có chút vướng bận.

Loay hoay trước cửa phòng nó nhưng hắn vẫn không thấy chìa khóa phòng. Tối nay nó ngủ ở phòng hắn rồi.

Đặt nó xuống giường, hắn nhẹ nhẹ kéo tay ra thì nó giữ lại, nhẹ nhàng nhưng tha thiết.

- Đừng đi.

Hắn hơi giật mình, nhìn nó. Một phút trước hắn hơi bất ngờ nhưng sau đó là hụt hẫng

- Uống, không say không về mà...

Hắn kéo tay mình ra, đặt nó lên gối, kéo chăn cẩn thận.

- Em say rồi... Tôi cũng say...

Say tình hay say men? Chính hắn còn mâu thuẫn với bản thân mình. Nước lạnh từ vòi sen giúp hắn phần nào tỉnh táo hơn, đêm nay chắc lại là một đêm thức trắng.

Những giọt nước thay phiên nhau hắt vào mặt tạo cảm giác khoai khoái. Hắn nghe tiếng nó đúng hơn là nó đang nôn.

Hắn bước ra từ phòng tắm, những giọt nước chảy vội trên bờ ngực vạm vỡ của hắn. Quả đúng là nó đang nôn, bụng đói mà uống bảo sao không như vậy.

Hắn lắc đầu, hôm nay bổn thiếu gia lại làm osin cho em rồi.

Hắn cẩn thận lau mặt cho nó, rồi lau xuống cổ, hắn thở hắt ra rồi quay mặt đi vứt cái khăn vào chậu nước rồi xuống nhà pha cho nó ly trà gừng với ly sữa nóng.

Ánh sáng hắt vào từ cửa sổ khiến thân hình thiếu nữ tuổi 17 thêm cuốn hút. Hẳn là hắn bỏ đi vì có lý do.

.

12 giờ sáng hôm sau nó mới bắt đầu cựa người tỉnh dậy. Đầu óc choáng váng quay cuồng, nó chớp mắt liên tục, cả người nặng nề.

Đây đâu phải phòng nó, nó chớp mắt để chắc chắn đây là đâu. Việc đầu tiên nó làm là kéo chăn lên xem, bộ đồ hôm qua vẫn y nguyên. Đôi cao gót vẫn ở dưới đất. Nó dùng sức ngồi dậy, day day hai bên thái dương. Cố nhớ xem hôm qua mình đã bê bối đến mức nào nhưng bất lực.

Hắn bước vào phòng khiến nó giật mình, kéo chăn lên kín cổ.

- Tại sao tôi lại ở đây?

- Em dậy ăn trưa đi.

- Hả? Mấy giờ rồi?

- 12 giờ trưa.

- Đây là phòng ai?

- Tôi.

Đây là lần đầu nó vào phòng hắn. Cả căn phòng lấy màu đen và xám làm chủ đạo. Một bức ảnh một người phụ nữ lớn trên tường. Chắc là mẹ hắn, bà rất đẹp cả người toát lên vẻ thanh cao, khuôn mặt hiền, phúc hậu. Có lẽ hắn giống bố nhiều hơn.

- Uống đi.

Hắn đưa cho nó ly trà giải rượu.

- Cảm ơn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.