Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 46: Chương 46




Ở nhà chán ơi là chán, suốt ngày nằm trong phòng, đã vậy ngày nào cũng cháo làm tôi ngán đến tận cổ, cũng may còn có cái điện thoại để chat chit trò chuyện với người yêu.

Hôm đó Khánh gọi điện thoại, tôi vô tình than vãn nên cậu ta biết thế là tức tốc chạy về liền. Vô tới nhà là cậu ta xông thẳng vô phòng, lỡ như đụng lúc tôi đang thay đồ chắc phải móc mắt cậu ra quá.

-Ê bà kia, sao không báo tôi biết. Mặt Khánh hùng hổ như ai đắc tội gì nặng lắm vậy.

-Ông đang đi công việc mà, báo ông làm gì.

-Hâm, có ăn uống được gì chưa?

-Chỉ được ăn cháo thôi.

Mấy ngày không gặp thấy Khánh già đi trông thấy, nét mặt cũng ưu tư hơn không biết có chuyện gì với cậu ta nữa.

-Nè, ông có chuyện gì sao?

-Nhiều chuyện, lo cho thân bà trước đi kìa, còn đau không?

Tên này đúng là biết đánh trống lãng, hỏi không trả lời còn hỏi ngược lại nữa mới ghê.

-Nói tui nghe, ông có còn xem tui là bạn không hả?

Khánh nhìn tôi, như tìm được sự đồng cảm cậu mới bắt đầu chia sẻ.

-Ba mẹ muốn tôi đi xem mắt, nhưng nói thật tôi chẳng có ưa gì cô ta thì xem làm gì.

-Cậu gặp cô ta rồi sao?

-Ừm. Mấy hôm trước về nội cũng để bàn tính chuyện này.

Thì ra là vậy, thảo nào nhìn Khánh mệt mỏi như vậy.

-Nhưng sao ba mẹ lại muốn ông xem mắt?

-Tôi chẳng hiểu chuyện người lớn, nói chung là liên quan đến lời hứa hẹn của hai gia đình gì đó.

-Rồi ông tính sao?

Chơi với Khánh lâu như vậy, tôi rất hiểu tính cậu ta, con gái nếu cậu không thích thì sẽ phớt lờ như không khí, đối với Khánh thích hay ghét đều thể hiện hết ra mặt, cộng thêm cái tính cố chấp nên ép uổng như vậy cậu ta càng không muốn gặp người con gái kia.

-Tôi đã nói với gia đình là tôi có người yêu rồi, nên họ nói tuần sau dẫn đi xem mặt.

Tự nhiên giọng Khánh xìu xuống làm tôi cảm thấy có gì đó không ổn đây, tôi nhìn chằm chằm Khánh chờ đợi.

-Mà bà biết đó, tôi làm gì có người yêu, nên bây giờ chỉ có một mình bà mới giúp được tôi thôi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, thế nào lại lôi tôi vào cuộc chiến của gia đình họ Phạm mấy người chứ.

-No no no, tui không liên quan, cũng không giúp được gì đâu.

-Bi ơi Bi à, Bi mà không giúp Khánh chẳng biết làm thế nào luôn, không lẽ Bi đành nhìn đứa trẻ mới có 21 tuổi phải nặng gánh gia đình.

Cái mặt giả bộ đáng thương của Khánh làm tôi bật cười ha hả, lần nào đổi cách xưng hô là biết có chuyện chẳng lành, nhưng tôi có làm được gì đâu mà giúp cơ chứ.

-Giúp gì? Nói mau.

-Chuyện cũng đơn giản à, Khánh muốn nhờ Bi làm bạn gái Khánh đến ra mắt bố mẹ, đợi đến khi họ từ bỏ ý định kia rồi Khánh sẽ nói là hai đứa mình không hợp nên chia tay. Kế hoạch hoàn hảo ghê chưa?

Tôi đập lên đầu Khánh cái bốp, kế hoạch xàm xí vậy mà kêu hoàn hảo, gì chứ mạo hiểm vậy tôi không dám đâu.

-Lỡ họ bắt hai đứa mình làm đám cưới ngay thì sao?

-Vậy càng tốt… Í nhầm, Bi cứ nói tụi mình tập trung cho việc học trước, như vậy càng ghi điểm với bố mẹ hơn nữa.

-Nhưng như vậy là lừa dối người lớn đó, ngộ nhỡ họ phát hiện ra thì sao?

-Tụi mình không nói ra thì ai mà biết, với lại xem như Bi làm việc tốt giúp Khánh một lần đi.

Tên Khánh này đúng là đủ thứ lý luận, không muốn giúp cậu ta xíu nào, nhưng cậu ấy đã giúp mình bao nhiêu là việc, giờ không giúp cũng không được, phải làm sao bây giờ đây ta. Thấy tôi vò đầu bứt tóc, Khánh kéo áo tôi tiếp tục nài nỉ.

-Bi giúp Khánh một lần thôi được không? Khánh hứa sẽ không làm gì quá đáng đâu.

-Cũng được, nhưng chỉ hôm đó thôi, còn những hôm sau có vấn đề gì phát sinh thì ông tự xử đi đó.

-Bi dễ thương quá đi à.

Khánh vừa nói vừa ghé sát người bẹo má tôi, đột nhiên cơn buồn nôn ập tới, tôi nôn thốc nôn tháo hết lên người cậu ấy. Nhìn người ngợm Khánh te tua, tôi thấy có lỗi kinh khủng, nhưng đâu có ai khống chế được cơn buồn nôn của mình đâu, nhất là chuyện này đối với người đang bị đường ruột như tôi thì xảy ra như cơm bữa đó mà.

-Thấy tôi đẹp trai quá nên cố tình chơi tôi phải không, nể tình bà mới vừa đồng ý giúp tôi nên bỏ qua cho bà chuyện này.

-Xin lỗi nha, tôi không có cố ý, hay ông mặc tạm đồ tôi nè.

-Mất công người ta bắt tôi vô sở thú nữa thì khổ, bà nghỉ ngơi đi, tôi về tắm rửa đây, kinh quá.

Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ, dù gì tôi cũng giúp được Khánh một việc hơi bị lớn mà, cậu ấy không chấp cũng đúng thôi. Tôi ngây thơ giúp Khánh mà không hề hay biết rằng nó lại là thử thách tình yêu của tôi với người yêu sau này.

…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.